Mà công phu dính lấy người như kẹo mạch nha của cô nàng cũng là đặc biệt nhất, những nữ sinh khác chỉ biết khâm phục lòng dũng cảm và tinh thần không biết xấu hổ của cô nàng. Cuối cùng, sau vài tháng cố gắng bám dính, cô nàng đã thành công.
Chỉ là đối với nữ sinh tên Dương Đào này, Lý Quân Ly phải nói là cảm thấy khó chịu đến cực điểm, không nói đến bộ dáng si mê dính người của cô ta, hơn nữa cô ta vừa nhìn thấy Cố Thiên Ngôn đã áp sát vào khiến trán Lý Quân Ly nổi toàn gân xanh, không kìm được nóng nảy.
Hôm nay vẫn giống như ngày thường, Dương Đào canh giữ ở cổng sân trường, vừa nhìn thấy Cố Thiên Ngôn thì giống như một tên ngốc ra sức vẫy tay, không khác gì vung cờ xin đầu hàng, các bạn học đi ngang qua nhịn không được ngoái đầu lại nhìn cô nàng mấy cái.
"Thiên Nại,Thiên Nại của tớ~" Dương Đào chạy lên đang định cho Cố Thiên Ngôn một cái ôm thật lớn, nhân cơ hội ngửi hương thơm trên tóc của cô. Đã bị Lý Quân Ly lấy tay, đẩy trán của cô ta sang một bên, kèm theo một giọng nói kiêu ngạo, "Đừng ngán đường."
"Cậu đang ghen tỵ với tôi ~ ngưỡng mộ tôi ~ vì Thiên Nại của tôi yêu tôi, chiều tôi sao" Dương Đào chống eo chỉ lên trời cười to.
"Ghen tỵ, đầu óc của cô có vấn đề sao?" Lý Quân Ly nhàn nhạt liếc cô ta một cái, trực tiếp đi vào cổng trường.
"Vẫn độc miệng như vậy, những nữ sinh kia quả nhiên đúng là mù." Dương Đào trợn mắt, quay đầu cười ngớ ngẩn nói, "Thiên Nại ~" phía sau lưng cô nàng chỉ kém không mọc thêm một cái đuôi nhỏ.
"Tiết học sắp bắt đầu, đi thôi." Cố Thiên Ngôn cất bước đi về phía trước.
"Hôm nay vẫn đẹp như vậy nha~" Dương Đào áp hai tay lên má, hai mắt mê muội cảm thán nói.
"Lý Quân Ly, đồ phản bội! Hây daaa! Hãy nhận lấy một gậy của Lão Tôn!" Vừa đi vào phòng học anh đã chạm mặt với một nam sinh có làn da màu lúa mì, cả hai nắm đấm của nam sinh đều nhắm về phía anh.
Lý Quân Ly duỗi ra một cánh tay, dễ dàng chặn lại cậu ta, dễ dàng hất người ra.
Nam sinh có làn da màu lúa mì sửng sốt, ngay sau đó hoảng sợ nói, "Không ổn! Quên mất quân địch đã luyện qua Taekwondo, hơn nữa đạo hạnh còn rất cao, có ai không! Mau giúp ta!"
"Ngớ ngẩn." Lý Quân Ly vứt xuống một câu nói, đi về chỗ ngồi của mình.
Lục Tuyền Dũng thu tay sắc mặt đoan chính, đi đến chỗ ngồi bên cạnh Lý Quân Ly, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Ngại quá, mới vừa rồi tớ bị nhập."
(*) Nói xong cả người cậu ta lại đổi thành một phong cách khác, cười đùa tí tửng nói, "Quân Ly, mấy ngày nay sao cậu không đi chơi bóng với chúng tớ? Vừa tan học đã chạy về nhà, trong nhà có cái gì hay để chơi sao."
(*) Ý là ổng bị Tôn Ngộ Không nhập :"))Lý Quân Ly bỏ quyển bài tập trong tay xuống, ngước mặt lên nhàn nhạt nói, "Sau giờ tan học sẽ không chơi."
Vẻ ngoài nhẹ nhàng thoáng đãng là thế nhưng lại khiến cho Lục Tuyền Dũng giật nảy mình, "Không phải chứ! Không phải cậu rất thích chơi bóng rổ sao? Tại sao đột nhiên lại không chơi nữa. Mau nói, cậu có phải bị cái gì kí©h thí©ɧ hay không?"
Giữa lông mày tuấn tú của Lý Quân Ly đều là vẻ hờ hững, chẳng hề để ý, "À, đại khái là có mới nới cũ."
"Ha ha." Lục Tuyền Dũng gãi đầu tóc ngắn không thể ngắn hơn được nữa của cậu ta cười ngây ngô, một giây sau cậu ta trợn tròn mắt với Lý Quân Ly, "Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?" Trở mặt nhanh chóng khiến cho một vài bạn học lơ đãng nhìn qua không khỏi xấu hổ.
"Nếu không đúng, vậy cậu cho rằng là vì sao?" Lý Quân Ly hơi nhướng mi.
Lục Tuyền Dũng sờ cằm một cái, suy nghĩ trong chốc lát, giống như vừa nghĩ đến cái gì liền nói, "Tớ đã biết cậu vì cái gì." Cậu ta lộ ra một nụ cười xấu xa, "Hôm trước, không phải có tin đồn rằng gần đây có mấy tên bất lương chuyên trộm cướp sao! Cậu nhất định là lo lắng cho em gái Thiên Nại, vì vậy ..."
Khoé môi Lý Quân Ly hiện lên một nụ cười lạnh, "Có vẻ cậu rất muốn chơi bóng rổ với tớ! Hôm nay, tiết thể dục hẹn gặp cậu ở sân bóng."
"Cmn~" vẻ mặt Lục Tuyền Dũng kinh hãi biến sắc, tại sao bản thân lại lỡ miệng nói ra sự thật, còn tìm đường chết gọi Thiên Nại là em gái, hôm nay lại bị hành cho tơi tả.
--------------------------
Misa: Tôi cảm thấy bạn bè của nam/nữ chính đều không bình thường 🤦🏻♀️