🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor:
chieu_0211 Beta: Misa
Sau này Hứa Tĩnh Vi mới phát hiện số lần con trai cô khóc càng ngày càng ít, còn nghĩ rằng lí do là vì anh đã dần dần trưởng thành, thế nên cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng theo thời gian, Hứa Tĩnh Vi phát hiện, con trai cô không thích khóc, thời gian chơi với con gái của bạn thân cũng giảm bớt, cũng sẽ không chạy theo phía sau người ta, rõ ràng trước kia chỉ cần có thời gian là chạy tới nhà người ta.
Cuộc sống ở nhà trẻ cứ như vậy trôi qua, sau đó cuộc sống tiểu học đã đến.
Hạ Vân Uyển đã bắt đầu công việc mới từ rất lâu, Hứa Tĩnh Vi vẫn như cũ chu toàn chức vụ của người vợ, nhiệm vụ chăm sóc Cố Thiên Ngôn và đi học đều do một mình cô gánh vác, vì vậy Hạ Vân Uyển cảm thấy vô cùng cảm kích.
"Mối quan hệ của chúng ta là gì, chút chuyện này có là gì? Cứ yên tâm làm việc, tớ sẽ chăm sóc con trai của mình và Thiên Nại thật tốt." Hứa Tĩnh Vi cười nói.
"Tĩnh Vi, gặp được cậu là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của tớ." Hạ Vân Uyển nói xong trong mắt không khỏi ánh lên nước mắt.
"Đêm nay cậu phải làm món thịt sườn kho tàu
(*) tớ thích nhất để thưởng cho tớ đó nha ~" Hứa Tĩnh Vi nháy mắt nói.
Hạ Vân Uyển nín khóc mỉm cười, "Được, theo ý cậu."
"Mẹ." Lý Quân Ly chạy qua Hạ gia, gọi Hứa Tĩnh Vi.
"Dì Hạ." Lý Quân Ly gọi Hạ Vân Uyển, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Hứa Tĩnh Vi nói, "Mẹ, con muốn đăng ký một lớp học."
"Được, con muốn học cái gì." Hứa Tĩnh Vi nhìn anh nói.
Lý Quân Ly có chút do dự nói, "Taekwondo."
Hứa Tĩnh Vi liền từ chối anh, "Bây giờ không được."
Nếu là trước kia đảm bảo lúc này hốc mắt của Lý Quân Ly đã bắt đầu đỏ, nhưng bây giờ anh chỉ hỏi một câu, "Khi nào con có thể bắt đầu học?"
"Đợi đến khi con 7 tuổi, bây giờ vẫn còn quá sớm." Hứa Tĩnh Vi trả lời.
Hạ Vân Uyển khom lưng sờ đầu của anh, "Vì sao hôm nay A Ly lại đột nhiên muốn đi học Taekwondo?"
Lý Quân Ly lắc đầu, "Có thể không nói được không ạ?"
Hạ Vân Uyển sửng sốt, sau đó cười nói, "Ừ, tất nhiên là được."
"Đứa nhỏ này..." Hứa Tĩnh Vi bất đắc dĩ nói.
Cô như nhớ tới cái gì đó mà cười tủm tỉm nói với Hạ Vân Uyển, "Nói mới nhớ, khi nhỏ A Ly nhà tớ rất thích dính lấy Thiên Nại nhà cậu, Thiên Nại đi đâu là nó đi theo đó, còn luôn khóc nhè vì Thiên Nại."
"Con không có." Hai tai Lý Quân Ly đỏ ửng phủ nhận nói.
"Không có sao?" Hứa Tĩnh Vi dùng tay chống cằm, "Thế tại sao mẹ lại nhớ có một con quỷ dính người, thích khóc luôn quậy đòi đến nhà Thiên Nại tìm Thiên Nại?"
Gương mặt Lý Quân Ly đỏ bừng nhìn mẹ của anh, nhất thời không tìm ra được câu trả lời, tức giận xoay người chạy ra ngoài.
Hứa Tĩnh Vi nhìn bóng dáng nhỏ bé của anh đang chạy về nhà, trêu đùa, "Có lẽ khi lớn lên sẽ rất dễ xấu hổ."
Hạ Vân Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn thân, "Cậu đừng chọc nó nữa."
Hứa Tĩnh Vi thở dài một hơi, "Bây giờ mà không trêu đùa, lớn lên có khi còn khó khăn hơn." Cô hiểu rõ con trai mình nhất.
Từ lúc cả hai vào lớp 4 Hứa Tĩnh Vi đã bắt đầu cho bọn trẻ tự đi học cùng nhau, ban đầu trong lòng Lý Quân Ly có một chút chờ mong và vui vẻ, anh thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh mình đứng dưới lầu của Cố Thiên Ngôn chờ cô cùng đi học.
Nhưng mà sự thật chính là: Anh vừa mở cửa nhà với chiếc cặp nhỏ trên lưng thì đã thấy Cố Thiên Ngôn đứng đợi ở bên ngoài.
"..." Đáng ghét! Khuôn mặt nhỏ của Lý Quân Ly ủ rũ đi thẳng về phía trước, "Đi thôi."
Trường tiểu học ở rất gần nhà bọn họ, không chỉ như thế, ngay cả trường cấp 2 và trường cấp 3 cũng cách đây không quá xa. Không thể không nói, đoạn đường nhà bọn họ chọn thật sự là quá lý tưởng.
(*) Thịt sườn kho tàu