Chương 80: Nuôi dưỡng trúc mã ngạo kiều (5)

Editor: chieu_0211

Beta: Misa

Dì Hà đã nghỉ việc lúc Cố Thiên Ngôn được một tuổi, Hạ Vân Uyển cũng không còn đi làm việc ở ngoài, dự định đến lúc Cố Thiên Ngôn đi học mới ra ngoài tìm việc. Cô dành toàn bộ thời gian và sự quan tâm của mình cho Cố Thiên Ngôn, những việc vặt vãnh trong gia đình cũng rất nhẹ nhàng, tuy rằng tiền tiết kiệm cũng đủ dùng, nhưng nếu có thể không cần dùng đến tiền thì vẫn cố gắng không dùng đến tiền, thế nên đành phải cho dì Hà từ chức.

Chờ đến khi Hạ Vân Uyển phơi quần áo xong thì Cố Thiên Ngôn đã ngủ mất rồi, bây giờ là mùa hè, ngủ trên thảm cũng sẽ không bị cảm lạnh. Cô nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán Cố Thiên Ngôn, trầm mặc thở dài, vẻ mặt dịu dàng ngày thường bây giờ mang theo đau thương và buồn bã sâu đậm.

...

"Thiên Ngôn, không được ngủ, nhìn mẹ có được không?" Người phụ nữ cúi người, dựa vào sô pha vuốt ve đứa trẻ mơ màng sắp ngủ, ôn nhu nói.

Cô búi tóc, dung mạo rất xinh đẹp, quanh thân tản ra khí chất trang nhã cao quý. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ôn nhu, chỉ là bên trong sự ôn nhu kia mang theo một chút đau thương không dễ phát hiện, cô không cảm thấy phiền mà một lần rồi lại một lần kêu đứa trẻ đang lâm vào hôn mê, nhưng vẫn không có câu trả lời.

...

"Thiên Ngôn, mẹ rất yêu con." Người phụ nữ ôm cô bé ba tuổi nhỏ giọng nói, con gái nhỏ dựa vào bả vai cô, nhắm chặt hai mắt, hô hấp nhàn nhạt. Người phụ nữ cười bất đắc dĩ , bế cô bé đi lên phòng ngủ trên tầng hai.

...

"Thiên Ngôn, hôm nay con và mẹ sẽ đi ra ngoài mua sắm, có vui không?" Người phụ nữ nắm tay con gái nhỏ vừa đi qua đường vừa hỏi.

"Vui." Cô bé ngẩng mặt lên nhìn cô trả lời, trên gương mặt cực kỳ thanh tú không có biểu cảm, trong mắt lại lộ ra một chút thân mật.

Giữa lông mày của người phụ nữa đều là ôn nhu và cưng chiều, khoé miệng cô cong lên một tia mỉm cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, "Thiên Ngôn nhỏ của mẹ."

Mí mắt cô gái nhỏ không khỏi nhắm lại, bàn tay nhỏ lúc đầu đang nắm chặt tay người phụ nữ cũng dần mềm nhũn.

Cảm nhận được cơ thể con gái đang chậm rãi trượt xuống, người phụ nữ đặt túi mua hàng sang một bên, đang chuẩn bị bế cô lên, phía trước đột nhiên vang lên tiếng còi xe kêu to, càng ngày càng gần...

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Cố Thiên Ngôn bừng tỉnh trong tình huống hôn mê...

Cô không rảnh lo cho cánh tay bị trầy da của mình, chỉ ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang ngã trên lối đi bộ, trên quần áo nhiễm một màu đỏ làm cô hoa mắt, tất cả âm thanh ồn ào bên tai đều cách xa cô, như thể cô đang ở trong một mảnh bóng tối vô tận...

"Thiên Nại, Thiên Nại." Trên mặt bị vỗ nhẹ nhàng, bên tai là giọng nói ôn nhu lo lắng của người phụ nữ.

Cố Thiên Ngôn chậm rãi mở to hai mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của Hạ Vân Uyển, cô thất thần nhìn bà ấy.

Hạ Vân Uyển nhìn đôi mắt tràn đầy sương mù, mê mang của Cố Thiên Ngôn, trái tim nhịn không được đau đớn, "Có phải con gặp ác mộng không? Không sợ, có mẹ ở đây."

Cố Thiên Ngôn ngơ ngẩn nhìn bà, trong miệng không tự chủ kêu lên, "Mẹ..."

Cả người Hạ Vân Uyển sững sờ, tay hơi run rẩy bế Cố Thiên Ngôn lên, trên mặt là vẻ không thể tin được cộng thêm đó là vẻ mặt vui sướиɠ như điên, "Thiên Nại, con gọi thêm một lần nữa được không?" Cô biết con gái mình từ khi sinh ra đã rất ít nói và im lặng, con của nhà người khác đều hoạt bát hiếu động, nhưng chỉ có con gái cô là sẽ không bao giờ thể hiện ra vẻ mặt vui hay buồn trên gương mặt của mình. Ngày thường cũng không quậy phá đòi đồ chơi, cũng không khóc, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn. Cô vẫn luôn sợ con gái mình có gì đó không bình thường, ngay cả tiếng mẹ cũng không gọi. Cô đã từng dạy hai chữ này rất nhiều lần, mỗi lần đều rất mong chờ con gái có thể gọi, nhưng mỗi một lần đều thất vọng, sau này cô cũng không còn chấp nhất với việc này nữa. Chỉ là từ tận sâu trong đáy lòng vẫn có chút chua xót.

Cô không kiềm được rơi nước mắt, hốc mắt đỏ lên, quay mặt đi nói, " Xin lỗi, chỉ là mẹ rất vui."

Vào giờ phút này Cố Thiên Ngôn chỉ ngơ ngác nhìn bà, trong đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ lướt qua, cô bé mím cái miệng nhỏ, sờ lên mặt Hạ Vân Uyển, mở miệng nói, "Mẹ."

Hạ Vân Uyển không thể ngăn được nước mắt chảy xuống, làm như thế nào cũng không thể ngừng lại được, "Thiên Nại... Thiên Nại của mẹ, mẹ rất vui." Cô lau nước mắt, nhịn không được cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ của Cố Thiên Ngôn.

Cố Thiên Ngôn im lặng nhìn bà, vươn tay nhỏ chạm vào gương mặt Hạ Vân Uyển, cúi người, nhỏ giọng nói, "Con xin lỗi."

Hạ Vân Uyển lắc đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Mẹ không có buồn, chỉ là rất vui mà thôi."

Cố Thiên Ngôn cúi người hôn nhẹ lên mặt bà một cái, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc, "Thật xin lỗi."

-----------------------------------

Misa: Ở đây mình sẽ dùng danh xưng " Bà - cô " lúc Thiên Ngôn suy nghĩ về Hạ Vân Uyển vì danh xưng này giống như một sự tôn trọng của Thiên Ngôn với Vân Uyển, nhưng sẽ dùng cô lúc Hạ Vân Uyển đang tự thuật. Vì Vân Uyển vẫn còn trẻ nên dùng " Bà " thì thật sự không hợp độ tuổi cho lắm.