Editor: Chiêu
Beta: Misa
Hạ Vân Uyển bế Cố Thiên Ngôn đang ngủ say lên, trên mặt giấu không được vẻ lo lắng, "Gần đây con bé ngủ ngày càng nhiều."
Hứa Tĩnh Vi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy rằng trẻ con vốn dĩ ngủ tương đối nhiều, nhưng số lần ngủ gần đây của Cố Thiên Ngôn thường xuyên hơn nhiều. "Nếu không ngày mai cậu đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra đi."
Hạ Vân Uyển gật đầu.
Ban đêm.
Ngày thường Lý Quân Ly đi ngủ rất sớm nhưng hôm nay không biết vì sao anh không chịu nhắm mắt đi ngủ, Hứa Tĩnh Vi vẫn luôn hỏi nguyên nhân, nhưng anh cũng không chịu mở miệng.
Hứa Tĩnh Vi giả vờ tức giận nói, "Nếu con còn không ngủ, ngày mai mẹ sẽ không cho con đến nhà Thiên Nại."
Lý Quân Ly vừa nghe thấy lời này liền lo lắng, nắm lấy cánh tay Hứa Tĩnh Vi, liên tục lắc đầu, "Con muốn đến nhà Thiên Nại."
Hứa Tĩnh Vi nói, "Vậy con phải nói cho mẹ biết vì sao con không chịu ngủ?"
Lý Quân Ly mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, một lúc lâu mới mở miệng nhỏ giọng nói, "Con ghét ngủ."
Hứa Tĩnh Vi buồn bực, không phải hôm qua con trai còn ngủ rất ngon sao, "Nói cho mẹ nghe, vì sao con lại ghét ngủ?"
Lý Quân Ly nhìn cô, đôi mắt to tràn đầy ủy khuất, "Thiên Nại rất thích nó, cho nên con ghét nó."
Hứa Tĩnh Vi sửng sốt, ngay sau đó phá lên cười, nhịn không được đập đập xuống giường. Trong mắt Lý Quân Ly tràn ngập vẻ mờ mịt, cảm thấy cực kỳ uỷ khuất, vì sao mẹ không an ủi anh mà lại còn cười anh, nhịn không được oa một tiếng khóc lên.
Lúc này Hứa Tĩnh Vi mới nhịn được cười, dỗ anh, "Không khóc, không khóc, A Ly không khóc. Thiên Nại không phải thích ngủ, chỉ là em ấy mệt mỏi, nên phải ngủ, con hiểu chưa?"
Lý Quân Ly cố nén nước mắt, không cho nó rơi xuống, cái hiểu cái không gật đầu, "Dạ."
Chứng thích ngủ của Cố Thiên Ngôn lại bắt đầu phát tác, ngay cả hệ thống cũng không rõ tung tích, Cố Thiên Ngôn có kêu nó vài lần nhưng đều không được trả lời lại.
Hạ Vân Uyển đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói đã kiểm tra toàn bộ cơ thể nhưng đều không có vấn đề gì, tuy rằng trẻ em mới hai tuổi đã thích ngủ quả thật rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Hạ Vân Uyển gấp đến mức hai ngày nay đều bôn ba khắp nơi, nhưng tất cả đáp án hầu như đều giống nhau. Chứng thích ngủ không có cách nào trị tận gốc, mà ban ngày phải sử dụng thuốc men để kích thích giúp cơ thể tỉnh táo nhưng bé con chỉ mới có hai tuổi không thể sử dụng được. Chỉ có thể áp dụng một loại biện pháp khác, tiến hành trị liệu tâm lý, sắp xếp một ít thứ có thể làm cô tập trung chú ý.
Hạ Vân Uyển tìm rất nhiều đồ vật bình thường làm trẻ con thấy thích thú, không nói Cố Thiên Ngôn đối với mấy thứ này đều không cảm thấy hứng thú, cho dù chơi một lát cũng sẽ lăn ra ngủ rất nhanh.
"Thiên Nại." Hạ Vân Uyển lấy ra một cái bảng vẽ và một cây cọ màu đưa đến trước mặt Cố Thiên Ngôn, mỉm cười nói, "Hôm này chúng ta vẽ tranh có được không?"
Cố Thiên Ngôn ngồi trên mặt thảm, nâng mặt lên nhìn cô một cái, gật đầu. Bàn tay phấn nộn cầm chặt lấy cọ màu, vẽ lên mặt bảng vẽ, dù gì vẫn còn rất nhỏ tuổi, ngay cả lực tay khi cầm bút cũng không ổn. Nhưng ở trong mắt Hạ Vân Uyển, Cố Thiên Ngôn vẽ cái gì cô cũng cảm thấy rất đẹp.
Cố Thiên Ngôn vẽ một đám mây trắng đơn giản, trông mềm mại và nhẹ nhàng. Hạ Vân Uyển sờ đầu cô, hôn lên mặt cô một cái, "Thiên Nại nhà ta vẽ rất đẹp."
Cố Thiên Ngôn hơi giật mình, tay nhỏ không tự giác mà sờ lên nơi mới vừa bị hôn, ngơ ngác nhìn Hạ Vân Uyển.
Hạ Vân Uyển nhẹ nhàng nói, "Thiên Nại ở đây chơi, mẹ đi giặt quần áo."
"Dạ." Cố Thiên Ngôn ngoan ngoãn dùng giọng nói mềm mại trả lời lại, mặc dù không có gì thay đổi, nhưng giọng nói này thế nhưng vô cớ lại trở nên rất đáng yêu.