Chương 77: Nuôi dưỡng trúc mã ngạo kiều (2)

Editor: chieu_0211

Beta: Misa

Hứa Tĩnh Vi ngồi vào bên cạnh Hạ Vân Uyển, áp đầu vào cái bụng lộ rõ ràng của cô, nhẹ giọng cười nói, "Bé con, nếu con là con gái, vậy lớn lên gả cho anh trai được không?" Thật trùng hợp, thời gian hai người mang thai ngoài ý muốn lại rất gần, ước chừng chỉ cách một đến hai ngày.

Hạ Vân Uyển buồn cười liếc nhìn bạn thân một cái, "Thông gia từ bé đã không còn phổ biến nữa."

Hứa Tĩnh Vi cười hì hì nói, "Nếu như cậu sinh con gái, tớ đột nhiên rất muốn có con trai." Đối với lời nói của dì Hà cô nửa tin nửa ngờ, những phương pháp dân gian thường không chính xác lắm.

Nửa tháng sắp sinh, hai người cùng nhau nằm trong một phòng bệnh, thai phụ sắp sinh đều vừa mong chờ vừa vui sướng, đồng thời còn kèm theo một tia căng thẳng. Hạ Vân Uyển và Hứa Tĩnh Vi cũng không ngoại lệ, chồng Hứa Tĩnh Vi mỗi ngày đều sẽ đến làm bạn với cô, Hứa Tĩnh Vi sợ trong lòng bạn tốt sẽ buồn, nên để chồng mình sang một bên, cùng Hạ Vân Uyển tâm sự vui vẻ.

Hạ Vân Uyển cũng biết nguyên nhân bạn thân mình làm như vậy, mỉm cười nói, "Không cần lo lắng cho tớ, chồng cậu là đến chăm sóc cho cậu. Dù sao con tớ cũng sắp chào đời, đi đi."

Nhìn gương mặt bạn tốt tràn đầy nụ cười hạnh phúc của tình mẫu tử, Hứa Tĩnh Vi vỗ vỗ tay cô, "Vậy tớ đi đây."

Hạ Vân Uyển vuốt cái bụng to của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia đau thương.

Cảm nhận được trong bụng có động tĩnh nhỏ, Hạ Vân Uyển cúi đầu, ôn nhu cười, "Bé con, con đang an ủi mẹ sao? Thật ân cần, mẹ rất vui." Trong lòng hiện lên một loại cảm xúc hạnh phúc vui sướng, Hạ Vân Uyển thoải mái cười, khổ sở trong lòng lúc ban đầu nháy mắt tan thành mây khói.

Đến ngày dự tính sinh của Hứa Tĩnh Vi, bụng Hạ Vân Uyển cũng có động tĩnh, hai người đi vào phòng sinh gần như cùng một lúc. Con Hứa Tĩnh Vi sinh trước con Hạ Vân Uyển mười phút.

----------Đường phần cách---------

Hạ gia.

"Bé con, đây là em gái." Hứa Tĩnh Vi ôm con trai đi đến bên cạnh Hạ Vân Uyển cười nói.

Hạ Vân Uyển ôm Cố Thiên Ngôn trong lòng ngực, phát ra giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc, "Cậu này, nó vẫn còn chưa mở mắt."

Cố Thiên Ngôn đã từng trải qua cuộc sống thai nhi một lần, chẳng qua vào lúc này đây, đầu óc cô vẫn còn rất tỉnh táo, tư duy rõ ràng. Cảm nhận được cái ôm ôn nhu của người phụ nữ, trong lòng có một cảm xúc không rõ đang lan tràn.

Hứa Tĩnh Vi nhìn con trai trong tã lót, đột nhiên kêu lên, "Ôi, nó động đậy." Chỉ thấy cái đầu trẻ con nho nhỏ chuyển động với biên độ chậm, mở ra đôi mắt nho nhỏ, chỉ một giây, anh lại nhắm lại hai mắt.

Hứa Tĩnh Vi vô cùng vui vẻ, "Nó mở mắt." Cô dừng một chút, nghi ngờ nhìn về phía đứa bé mà bạn tốt đang ôm bên cạnh, "Nhưng tớ lại có cảm giác, hình như nó đang nhìn con gái cậu? Chẳng lẽ nó hiểu lời của tớ?"

Hạ Vân Uyển nhẹ nhàng cười, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nào có thần kỳ như lời cậu nói."

"Minh Hạo cho nó một cái tên rất hay, tên là Lý Quân Ly." Trên mặt Hứa Tĩnh Vi tràn đầy vẻ vui sướng khi làm mẹ, hơi thở nghịch ngợm của thiếu nữ đã biến mất, thay vào đó là nét chín chắn ôn nhu quyến rũ.

"Tớ cũng đã có một cái tên hay cho nó." Hạ Vân Uyển nhìn đứa trẻ trong lòng ngực, cong lên nụ cười dịu dàng, "Tên là Hạ Thiên Nại."

Ba tháng sau.

Hứa Tĩnh Vi bất đắc dĩ ôm Quân Ly nhỏ đi vào Hạ gia, Hạ Vân Uyển đang cầm bình sữa bột đút cho Cố Thiên Ngôn, nhìn thấy bạn thân đến, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ, cũng hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, Quân Ly nhỏ vừa nhìn thấy Cố Thiên Ngôn đang nằm trong lòng ngực Hạ Vân Uyển, ê ê a a kêu.