Chương 64: Xác sống mạt thế ( 21 )

Editor : Chiêu

Beta : Misa

Đỗ Thành Huy không ngờ rằng sẽ gặp được Cố Thiên Ngôn ở thành phố D, không, có lẽ là không ngờ rằng cô vẫn còn sống. Tình huống bây giờ của cậu ta mười phần hỏng bét, thậm chí có thể nói là đường cùng. Nửa tháng trước cậu ta đến thành phố D, sau khi đi vào căn cứ coi như không có trở ngại, bởi vì bên trong dị năng giả nhiều đến mức không đếm xuể. Nhưng cứ cách vài ngày lại bị giao nhiệm vụ tiêu diệt xác sống bên ngoài căn cứ, và lần này đã là nhiệm vụ thứ ba của cậu ta ở căn cứ. Một trung đội, tổng cộng có 50 người, tất cả đều bị giết sạch. Cậu ta là người duy nhất may mắn trốn thoát, ai có thể ngờ, cái hang động lớn kia sẽ tồn tại xác sống biến dị.

Đỗ Thành Huy nhìn vào mắt của Cố Thiên Ngôn, trong đôi mắt kia không có tức giận cũng không có thất vọng, thậm chí đến một tia kinh ngạc đều không có, trên mặt không có chút cảm xúc, Đỗ Thành Huy khẽ cười khổ một tiếng, cậu ta lảo đảo chạy về phía Cố Thiên Ngôn, sau đó lại té ngã cách chỗ cô hai mét. Đỗ Thành Huy mở to miệng thở hổn hển, tay ấn xuống miệng vết thương trên đùi, cái trán chảy mồ hôi lạnh, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Cố Thiên Ngôn nghe theo lời chỉ dẫn của hệ thống đi đến một vùng ngoại ô hẻo lánh tìm tiến sĩ E, thật ra Cố Thiên Ngôn định đến đây một mình, nhưng lại không chịu được ánh mắt của Giang Giản Niệm lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, ngay khi cô vừa rời khỏi, thì hắn đã có xu hướng phát bạo.

"Hắn ta bị cắn." Giang Giản Niệm nhìn thoáng qua sắc mặt Đỗ Thành Huy rồi quay đầu nói với Cố Thiên Ngôn, đôi mắt không che giấu sát khí. Nếu hắn đoán không sai, tại thành phố A, đội do người này chỉ huy đã ném Cố Thiên Ngôn vào trong vòng vây của xác sống.

Cố Thiên Ngôn kéo kéo ống tay anh, hơi thở nguy hiểm quanh thân Giang Giản Niệm dần dần ổn định, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn tia sát khí. Lúc này Đỗ Thành Huy mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh Cố Thiên Ngôn, thoạt nhìn khí thế bất phàm, bề ngoài vô cùng xuất sắc, ngũ quan thâm thúy kết hợp với đôi mắt màu trắng xám khiến Đỗ Thành Huy không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người đàn ông này là con lai. Hơi thở trên người hắn ta làm Đỗ Thành Huy cảm thấy vô cùng áp lực, cậu ta cố gắng dời sự chú ý của mình khỏi người đàn ông nọ, chuyển tầm mắt về phía Cố Thiên Ngôn, miễn cưỡng nở lên một nụ cười đau thương, "Thiên Ngôn, tôi có thể nói vài câu với cậu được không?"

Cố Thiên Ngôn đang muốn đi đến phía trước, đã bị Giang Giản Niệm giữ chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Thiên Ngôn cầm tay Giang Giản Niệm, sau đó thả ra nói, "Chờ tôi trong chốc lát."

Giang Giản Niệm có chút ngốc, nhìn tay phải của mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái ót của Cố Thiên Ngôn đang tiến về phía trước, trong tay lưu lại hơi ấm, Giang Giản Niệm chớp chớp đôi mắt màu trắng xám.

Cố Thiên Ngôn đi đến trước mặt Đỗ Thành Huy cúi người xuống, lấy loại ánh mắt thẳng thắn mà nhìn thẳng vào cậu ta.

Đỗ Thành Huy nhìn đôi mắt vẫn như trước đây, không chút gợn sóng, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một trận đại hồng thủy, hối hận, áy náy, ảo não cùng may mắn tràn ngập trong lòng.

"Thiên Ngôn, cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không? Lúc trước chúng tôi nhất thời bị váng đầu, mới làm ra loại chuyện này. Mỗi ngày tôi đều sống trong sự hối hận, cậu có biết không? Tôi là người duy nhất đến được thành phố D, còn bọn người Mạn Mạn.... Trên đường đến thành phố D bọn họ đều gặp chuyện ngoài ý muốn mà chết. Chỉ còn tôi, chỉ còn một mình tôi sống sót."

Nói đến đây cậu ta nhìn kỹ vẻ mặt của Cố Thiên Ngôn, phát hiện vẻ mặt cô không chút thay đổi, cô thật sự thờ ơ với chuyện này. Cậu ta vốn nghĩ nói chuyện này ra với Cố Thiên Ngôn sẽ làm cô lộ ra một vẻ mặt gì đó để trong lòng cậu ta được an ủi, nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không hề để ý chút nào.