Editor: Chiêu
Beta: Misa
Giang Giản Niệm nhìn cô, đồng tử màu trắng xám có chút không biết nên làm gì, hắn đi qua đi lại, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay người nói, " Thiên Ngôn, cô hy vọng tôi có thể trở thành nhân loại sao ? "
Nhiệm vụ của Cố Thiên Ngôn chính là tìm được tiến sĩ E lấy thuốc, đưa Giang Giản Niệm từ xác sống trở về thành nhân loại, nhưng qua một đoạn thời gian ở chung, nhìn thấy tâm tư của Giang Giản Niệm ngây thơ lại vô tư, không có loại biểu cảm phức tạp như những người trong mạt thế, trong lòng Cố Thiên Ngôn không khỏi nảy ra một ý nghĩ, có lẽ, Giang Giản Niệm càng thích hình dạng này hơn.
Nghe Giang Giản Niệm hỏi, Cố Thiên Ngôn nhìn một thân sạch sẽ ngăn nắp của hắn, ngoại trừ màu da bất thường và đồng tử màu trắng xám, những mặt khác đều vô cùng giống với người bình thường. Cô nghĩ nghĩ trả lời, " Hy vọng, nhưng cũng không hy vọng. "
Câu trả lời rất mơ hồ, cũng rất mâu thuẫn. Thật lâu sau, Giang Giản Niệm nghiêng đầu nói, " Tôi muốn trở thành nhân loại. "
Hắn dừng một chút, " Tuy thân thể nhân loại rất yếu, nhưng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ. "
" Đủ mạnh mới có thể bảo vệ cô khỏi những tổn thương. " Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ vào giờ phút này tựa như trở về lúc anh vẫn còn là nhân loại, hứa với người quan trọng nhất của mình, một lời hứa sẽ không bao giờ phản bội.
Cố Thiên Ngôn có hơi sửng sốt, đôi môi màu hồng nhạt vào lúc này giống như không nói nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn đôi mắt Giang Giản Niệm đang nghiêm túc, chăm chú nhìn cô.
Giang Giản Niệm vươn móng vuốt muốn chạm vào môi cô, nhưng rất nhanh đã bỏ tay xuống, đôi môi mềm mại kia vô cớ để lại trong lòng hắn một loại cảm giác khác lạ. . . Đại khái là lưu luyến.
Giang Giản Niệm ngồi xổm xuống, ý bảo Cố Thiên Ngôn leo lên trên lưng mình. Khi cơ thể mềm mại chạm vào, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn, gương mặt sạch sẽ trắng nõn của Cố Thiên Ngôn gần trong gang tấc, Giang Giản Niệm gọi tên cô, " Thiên Ngôn. "
" Ừ ? " Cố Thiên Ngôn duỗi tay ôm lấy cổ hắn.
" Đến thành phố D rồi, cô sẽ bỏ lại tôi sao ? " Sâu bên trong đồng tử màu trắng xám của Giang Giản Niệm là sự lo lắng và không nỡ rời xa, hắn vẫn luôn muốn ở bên cạnh cô gái này, hắn cảm thấy thành phố D . . . . Không phải là nơi tốt đẹp gì cả. Đáy mắt người đàn ông chợt loé lên sự tàn nhẫn, hơi thở quanh thân phát ra có chút nguy hiểm.
" Mang theo anh đi tìm tiến sĩ. " Cố Thiên Ngôn dán mặt lên trên lưng hắn, khép lại hai mắt, giọng điệu mang theo lẽ đương nhiên.
Giang Giản Niệm quay đầu, khuôn mặt vẫn luôn tuấn mỹ, thật thà bây giờ mới hơi hơi xuất hiện biểu cảm. Từ sau khi thăng lên cấp sáu, tốc độ của Giang Giản Niệm ngày càng nhanh hơn, thời tiết trở lạnh vì lo cho cô hắn đã thả chậm tốc độ, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng. Trên đường đi dừng lại không ít lần. Thấy gương mặt ngái ngủ của Cố Thiên Ngôn, Giang Giản Niệm nhìn cô không chớp mắt, duỗi tay chạm vào gương mặt cô, cảm giác ấm áp cùng nhiệt độ lạnh lẽo trên người hắn hoàn toàn đối lập, Giang Giản Niệm mím môi thành một đường thẳng.
Khi đến thành phố D Cố Thiên Ngôn đã tỉnh lại, giường lớn mềm mại thoải mái, xung quanh được trang trí bằng những dụng cụ hiện đại, bảo quản rất tốt. Mà chẳng biết Giang Giản Niệm đi đâu, trên bàn chỉ có hai túi bánh mì thơm ngon cùng một hộp sữa bò. Sau khi Cố Thiên Ngôn giải quyết xong thức ăn, vẫn chưa thấy Giang Giản Niệm trở về. Cô dò hỏi hệ thống, hệ thống cho cô câu trả lời, " Có khả năng Giang Giản Niệm đã đi ra ngoài kiếm tinh hạch cấp cao. "
Bởi vì thời cơ vẫn chưa đến, Giang Giản Niệm vẫn luôn muốn thăng cấp đột phá, sau khi thăng cấp chỉ có thể dựa vào tinh hạch cấp cao ổn định lại năng lượng bên trong cơ thể mình, hệ thống không có ý định nói cho Cố Thiên Ngôn biết chuyện này.
Giang Giản Niệm mang một thân đầy máu trở về, nhìn không rõ máu trên người đó là của hắn hay của xác sống khác. Bởi vì cho dù là máu của hắn cũng không thể nhìn ra được vì nhờ có năng lực tự chữa trị.
Nhưng là tình trạng bây giờ của Giang Giản Niệm có chút không ổn định.