Editor: Chiêu
Beta: Misa
" Tiểu mỹ nhân, em đang chuẩn bị động thủ với chúng tôi sao ? " Hắc lão nhị híp mắt nói, ánh mắt vẫn không kiêng nể gì mà càn quấy khắp người Cố Thiên Ngôn.
Tiền Hổ thu hồi lại ý cười trên mặt, gã đã rất lâu rồi không bị kiêu khích quyền uy như thế này, huống gì đối phương còn là một người phụ nữ,
" Tôi không tin cô chưa từng nghe qua cái tên Tiền Hổ ở thành phố C này, người tôi muốn, vật tư tôi lại càng muốn. Lần trước tôi cũng đụng phải một người phụ nữ dị năng hệ thủy giống như cô, tôi nhớ rõ cô ta cũng như cô kiên quyết không gia nhập đội chúng tôi, sau đó . . . "
" Sau đó được đại ca chúng tôi thành toàn, không gia nhập cũng được, nhưng phải nộp lại mạng. Khi cô ta còn sống tôi còn được thưởng thức qua hương vị của cô ta, thật sự không tệ, nhưng mà, tiểu mỹ nhân, tôi cảm thấy mùi vị của em còn ngon hơn gấp trăm lần so với cô ta. " Hắc lão nhị tiếp lời, ánh mắt càng thêm tà tứ (*).
(*) Tà tứ : Không có ý tốt" Một dị năng hệ thủy cấp một mà lại dám chống đối với đội chúng ta, không biết tự lượng sức mình. " Triệu Chính Thiên dặn dò Lý Cát và Chu Thu Ngọc thu thập toàn bộ vật tư, chậm rì rì bước đến chỗ bên cạnh Tiền Hổ nói, trong giọng nói không giấu được sự giễu cợt và sát ý.
Sắc mặt Cố Thiên Ngôn như thường lệ, dùng ánh mắt nhìn qua những đồ vật to nặng bên cạnh, trong đầu suy nghĩ nếu động tác của cô đủ nhanh có thể giết chết được vài người, một bên trả lời, " Ra tay đi. "
Đôi mắt Tiền Hổ tối xuống, xung quanh bùng phát ra loại hơi thở làm cho người ta sợ hãi. Bất quá chỉ là một dị năng hệ thủy, đúng là rất hiếm có nhưng gã không tin người từ thành phố A đến thành phố B lại không có người nào thuộc dị năng hệ thủy. Gã chậm rãi nâng bàn tay, lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa lớn, mà người bên cạnh gã cũng đã chuẩn bị động thủ.
Cuộc chiến sắp diễn ra, ngay vừa lúc Cố Thiên Ngôn chuẩn bị nhích người thì bước chân dừng lại, bởi vì cô nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở.
Giang Giản Niệm đã trở về.
Đám người Tiền Hổ cũng cảm nhận được một cổ hơi thở nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi đang tới gần hướng của bọn họ, nháy mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, ai cũng không rảnh bận tâm đến Cố Thiên Ngôn.
Nhưng mà bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng cực nhanh lướt qua người bọn họ.
" Phốc . . . " Hắc lão nhị là người đầu tiên ngã xuống, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi trừng lớn về phía trước, trên cổ hắn ta có vài vết cào rất sâu, máu chảy ào ạt, một chiêu trí mạng.
Tiền Hổ và Triệu Chính Thiên phản ứng cực nhanh lui về phía sau, thấy Hắc lão nhị đã mất mạng sắc mặt không khỏi trầm xuống, vẻ mặt nghiêm nghị, cảnh giác nhìn người đàn ông đang đứng chắn ở trước mặt Cố Thiên Ngôn.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám, áo quần trên người chính là vật liệu được may mặc tốt nhất ở mạt thế, ngũ quan điển trai, thâm sâu hiếm có. Điều này không quan trọng, quan trọng chính là màu da của người đàn ông kia trắng bệch, đôi mắt sắc bén kia vậy mà lại là màu trắng xám ! !
" Hắn . . . Hắn là xác sống ! ! " Vết sẹo dữ tợn trên mặt Tiền Hổ bởi vì sợ hãi và kinh ngạc mà đặc biệt có vẻ khủng bố.
" Hắn là xác sống ? Làm sao có thể ! " Trán của Triệu Chính Thiên chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, hơi thở đáng sợ của người đàn ông trước mặt làm cho hắn ta cảm thấy áp lực cực lớn, chân không khỏi mềm nhũn.
" Mau lấy súng ra ! Mau ! " Tiền Hổ vừa dứt lời, phía sau truyền tới tiếng đạn và tiếng nói, " Đại ca mau tránh ra. "
Viên đạn bay thẳng về phía Giang Giản Niệm, chẳng qua là có chút lệch, bay về vị trí của Cố Thiên Ngôn.
Cơ thể Giang Giản Niệm hơi nhúc nhích, nhanh chóng dùng tay bắt lấy viên đạn kia, sau đó đột nhiên ném viên đạn ngược về phía nó xuất phát.
Viên đạn xuyên qua ấn đường của Lý Cát, một lỗ máu thình lình xuất hiện. Hắn ta trừng lớn con mắt, như không thể tin được những gì mình vừa thấy, càng không tin được chuyện bản thân cứ chết đi như vậy.