Editor: Chiêu
Beta: Misa
" Tính khí của tiểu mỹ nhân có vẻ không tốt ! Như vậy không phải là không để chúng ta vào mắt sao ? " Con ngươi Triệu Chính Thiên hiện lên sự lạnh lẽo.
Tiền Hổ nâng tay, sau đó nói với Cố Thiên Ngôn, " Dị năng không tệ, phỏng chừng cô còn có những đồng đội khác ! Nhưng mà, chỉ sợ là hôm nay cô phải đi theo chúng tôi rồi. " Tất nhiên là gã sẽ không tin một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối lại xinh đẹp như vậy có thể đi vào trung tâm thành phố, hơn nữa còn nguyên vẹn ở nơi này mà không bị thương tổn gì, có thể năng lực của đồng đội cô ta có vẻ không tồi, không biết dùng cách gì mà xác sống lại không tới gần nơi này. Nhưng Tiền Hổ vẫn rất tự tin vào dị năng và thực lực của mình, nhìn vào thành phố D cũng chỉ mới có mười người dị năng cấp ba, ồ, còn có dị năng cấp bốn, nhưng tại sao lại nhắc tới người đó, dù sao bây giờ người cũng đã . . .
Cố Thiên Ngôn không nhanh không chậm mà lắc lắc bọt dính trên tay, ngước mắt lên, " Đi đến nơi nào, thành phố D ? "
Tiền Hổ cười to, " Thành phố D ? Ha ha ha, chúng tôi không cần đi đến thành phố D. Thành phố D là cái thá gì ! Chỉ cần cô đi theo bọn tôi, cô sẽ nhận được nhiều quyền lợi và vật tư hơn so với căn cứ thành phố D. "
Hắc lão nhị nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo cùng với cái cổ trắng nõn dụ hoặc của Cố Thiên Ngôn, nuốt nước miếng nói, " Đúng vậy! Chỉ cần đi theo bọn tôi em đảm bảo sẽ được ăn sung mặc sướng, thậm chí không cần lo lắng về xác sống."
Khó khăn lắm mới gặp được cực phẩm ! Ở mạt thế gã ta đã gặp qua không ít phụ nữ, cũng ngủ qua không ít, nhưng so với người đang đứng trước mặt thì thua xa. Không phải là vì khuôn mặt cô quá xinh đẹp, mà là trên thân thể cô gái này toả ra hơi thở như tuyết mùa đông cùng với ánh mắt không gợn sóng kia, làm trong lòng gã ta ngứa ngáy, chính sự kết hợp giữa khí chất độc đáo cùng vẻ ngoài xinh đẹp này của cô làm trong lòng Hắc lão nhị có loại dục vọng mãnh liệt muốn đè cô ở dưới thân mà hành hạ, mặt hàng này, cho dù ở trước mạt thế vẫn khó tìm được ! Ánh mắt Hắc lão nhị càng thêm nóng rực.
Chu Thu Ngọc nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy ham muốn của Hắc lão nhị trong đáy mắt loé lên sự kinh tởm, nhớ đến lúc trước cô ta bị uy hiếp, cưỡng ép vào đội này, nếu không phải bởi vì cô ta có dị năng chữa trị còn được đại ca che chở vài lần, tên Hắc lão nhị này sớm đã đem cô ta . . . . Cho tới tận bây giờ hắn ta vẫn không từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng không sao, con ngươi cô ta chuyển động, nếu cô gái dị năng hệ thủy này vào đội của bọn họ. Khẳng định lực chú ý của Hắc lão nhị sẽ bị kéo đi, tự nhiên gã ta cũng sẽ để cô ta sang một bên, đến lúc đó bản thân ở một bên đẩy một chút . . .
" Đại ca! Có rất nhiều vật tư ! " Một giọng nói mang vẻ không thể tin được kèm theo sự mừng rỡ như điên truyền vào lỗ tai của mọi người.
Là Lý Cát, hoá ra hắn ta đã đá văng cánh cửa phòng ngủ chứa đầy các đồ vật mà Giang Giản Niệm cướp được.
Những người còn lại nhìn vào phòng ngủ chứa đầy vật tư trong mắt đều hiện lên một tia tham lam cùng kinh ngạc.
" Đồ tốt ! Đều là đồ tốt ! " Triệu Chính Thiên là người đầu tiên đi vào, cầm lên cái này rồi lại cầm lên cái kia. Ở mạt thế có rất ít đồ ăn ngon hảo hạng thế nhưng chỗ này lại có nhiều như vậy, còn có một ít vật tư y tế, nguồn nước, bao gồm cả một ít quần áo phòng lạnh.
" Ha ha ha ha, không thể ngờ tới lần này lại đáng giá đến như vậy. " Tiền Hổ tham lam nhìn mấy thứ này, mặc dù ngày thường trông bọn họ nhìn như rất oai phong lẫm liệt, nhưng thành phố này đã bị xác sống chiếm giữ, ngày thường tuy rằng tìm được đồ ăn thì cũng nhiều hơn so với người bình thường một chút. Bỗng nhiên có rất nhiều đồ ăn, tài nguyên tốt xuất hiện trước mặt bọn họ có tên ngốc mới không muốn.
" Đừng động vào những thứ đó. " Trong tay Cố Thiên Ngôn đã nắm một cái ống thép, rõ ràng không hề thể hiện ra bất kì khí thế nào, nhưng lại làm mấy người kia thu hồi lại biểu cảm trên mặt.