Edit: Chuối
Beta: Misa
" Bẩn " Cố Thiên Ngôn nhìn hắn, mặt không có bất kì cảm xúc gì.
Giang Giản Niệm giống như là nghe hiểu, cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới thu hồi, sau đó lau lau trên quần áo, đáng tiếc bộ quân phục màu xanh lá trên người hắn không chỉ rách nát mà còn rất bẩn, càng lau càng bẩn.
" Giang Giản Niệm đã tiến hoá thành xác sống cấp 5, tuy rằng không có bất kì kí ức gì, nhưng đã bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình. Nếu tiếp tục tiến hoá như vậy thì ngoại trừ tình cảm, tất cả những thứ khác đều giống với con người bình thường ". Hệ thống nói.
Nhìn thấy tay càng lau càng bẩn, Giang Giản Niệm dừng lại động tác nhìn Cố Thiên Ngôn.
Cố Thiên Ngôn nghĩ nghĩ nói , " Anh có muốn đi đến thành phố D với tôi không ? "
Giang Giản Niệm nghiêng đầu nhìn cô, đôi đồng tử xám trắng phản chiếu thân hình mảnh khảnh cùng với khuôn mặt thanh lệ, vô cảm của Cố Thiên Ngôn.
Cố Thiên Ngôn cũng lẳng lặng nhìn hắn, sau đó đưa tay phải mảnh mai, trắng nõn ra.
Giang Giản Niệm nhìn chằm chằm tay cô, lại cuối đầu nhìn tay trái của mình, đột nhiên xoay người rời đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Cố Thiên Ngôn thấy hắn rời đi, thì chậm rãi buông tay, xác sống xung quanh đã biến mất không còn bóng dáng, Cố Thiên Ngôn cúi đầu nhìn bộ quần áo dính đầy bụi bẩn và dịch thể (*) xác sống, thu hồi tầm mắt, cất bước định rời khỏi trạm xăng dầu nhỏ này.
(*): Dịch thể ở đây có thể hiểu là não xác sống hoặc những miếng thịt vụn mà Cố Thiên Ngôn trong lúc đánh xác sống vô tình bị nó bám vào.
Giang Giản Niệm vốn dĩ đã rời đi lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, Cố Thiên Ngôn chưa kịp dừng bước đã đụng phải l*иg ngực cứng rắn và mạnh mẽ của hắn.
Cố Thiên Ngôn theo bản năng che lại trán, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn Giang Giản Niệm.
Giang Giản Niệm nhìn chằm chằm tay phải của cô không rời, Cố Thiên Ngôn theo tầm mắt hắn nhìn xuống tay phải của mình, sau dó chậm rãi đưa tay ra.
Lần này Giang Giản Niệm không rời đi nữa mà vươn ra tay trái trắng bệch lại sạch sẽ của mình, chần chờ một chút rồi nắm lấy bàn tay trắng nõn, mềm mại của Cố Thiên Ngôn
Đó là cảm giác ấm áp và mềm mại khác với nhiệt độ lạnh lẽo của hắn, Giang Giản Niệm nhịn không được nắm chặt tay Cố Thiên Ngôn như bị mê hoặc.
Tay Giang Giản Niệm rất lớn, khớp xương lại rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai mỏng nhưng lại lạnh băng không có hơi ấm.
Hắn có lẽ cũng cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch của hai người, có chút lưu luyến buông tay Cố Thiên Ngôn, sau đó xoay người ngồi xổm xuống dưới, tư thế này rõ ràng là muốn cõng Cố Thiên Ngôn.
Cố Thiên Ngôn nhìn tấm lưng rộng lớn hữu lực của hắn, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào Giang Giản Niệm đã thay một bộ quần áo mới, giống như là mới lấy ra từ trung tâm mua sắm, áo khoác màu đen khiến dáng người của hắn càng thêm thẳng tắp.
Cố Thiên Ngôn không do dự trèo lên, ôm lấy cổ hắn. Giang Giản Niệm cẩn thận nâng cô lên, vì đã tiến hoá thành xác sống cấp 5 cho nên, dù trên lưng hắn có cõng thêm một người thì hắn cũng có thể di chuyển nhanh như gió lốc.
Dị năng của Cố Thiên Ngôn thức tỉnh khi cùng Giang Giản Niệm đi đến thành phố B .
Xác sống không cảm nhận được đau đớn và mệt nhọc, nhưng con người thì có. Sau khi Giang Giản Niệm thuận lợi đi từ thành phố A đến thành phố B mà không bị cản trở, hắn đã tìm được một nơi an toàn thả sủng vật nhỏ của mình xuống.
Đúng vậy, ở trong suy nghĩ của Giang Giản Niệm, Cố Thiên Ngôn chính là sủng vật nhỏ của hắn, tuy rằng trong mắt hắn Cố Thiên Ngôn rất yếu đuối, nhưng Giang Giản Niệm cũng không nỡ để cô chịu một chút tổn thương hay khó chịu.
Cố Thiên Ngôn cứ như vậy bị Giang Giản Niệm giam giữ ở thành phố B vài ngày, ngày nào hắn cũng sẽ mang theo đầy đủ thức ăn và nước uống trở về, mỗi một món đều là thứ người bình thường không bao giờ có cơ hội được ăn ở thế giới mạt thế này, mặc dù Giang Giản Niệm rất ghét chúng.
Cố Thiên Ngôn chính là ở những ngày này thức tỉnh dị năng hệ thuỷ, dù chỉ là cấp một, nhưng cũng đủ để cô và Giang Giản Niệm dùng.