Chương 50: Xác sống mạt thế ( 7 )

Edit: Chiêu

Beta: Misa

" Tôi tin tưởng ánh mắt của mình. " Đỗ Thành Huy cười nói.

Lưu Mạn Mạn cắn một ít bánh quy, mặc dù không nói gì, nhưng mà ánh mắt kia hiện lên một tia ghen ghét, không cam lòng và hận thù.

" Hôm nay ra ngoài quá vội vàng, chúng ta còn chưa lấy được những viên tinh hạch đó. " Tôn Đại Năng nghiến răng, có chút tiếc nuối nói.

" Những viên tinh hạch màu xanh lục bình thường đó không quan trọng, phải biết rằng một viên tinh hạch màu xanh dương có thể đổi lấy 1000 viên tinh hạch màu xanh lục. " Vương Trung Hạo nói.

" Nói rất đúng, tiêu chuẩn thấp nhất để vào căn cứ ở thành phố D chính là mỗi người đều phải giao nộp một viên tinh hạch màu xanh dương, nhưng tinh hạch màu xanh dương chỉ có ở tang thi cấp hai. " Đỗ Thành Huy nhíu mày, an ninh của căn cứ ở thành phố D là tốt nhất, điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng đồng thời phải có thực lực mới có thể đi vào được, vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống sót, cho dù có ra sao bọn họ cũng phải tới đó.

Đầu ngón tay của Cố Thiên Ngôn hơi dừng lại, tinh hạch màu xanh dương, tang thi cấp hai. Trong đầu hiện lên hình ảnh Giang Giản Niệm vô cùng đơn giản bóp nát đầu tang thi, từ bên trong đầu tang thi móc ra một viên tinh hạch màu xanh dương rồi bỏ vào miệng nhai nuốt, còn có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ kia.

Có vẻ rất mạnh ? Cố Thiên Ngôn cụp mắt xuống, đến lúc lấy được thuốc rồi cho anh ta uống chắc sẽ rất phiền phức đi.

" A Huy không phải có hai viên sao ? Lấy thực lực của các người cộng thêm A Huy chắc chắn sẽ tìm được một viên trước khi đến thành phố D, nhưng mà tôi nói không bao gồm ai đó nha, người nào đó muốn thì tự mà tìm. " Lưu Mạn Mạn đang nói đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, " Đúng rồi ! Sau khi nộp tinh hạch lên mỗi dị năng giả đều có thể mang theo một người bình thường vào không phải sao ? A Huy mang theo tôi, Tôn đại ca mang theo chị Vân Uyển, chú Vương ở thành phố D có một người thân ! Tuy rằng không biết có thức tỉnh dị năng hay không. " Hàm ý ai cũng có thể nghe ra được.

" Mạn Mạn ! " Đỗ Thành Huy nhịn không được kêu ra tiếng, việc này cậu ta còn chưa kịp nói với Cố Thiên Ngôn, bị Lưu Mạn Mạn nói như vậy ý tứ của lời nói cũng thay đổi, mặt mũi đội trưởng của cậu ta biết để nơi nào.

Lưu Mạn Mạn lè lưỡi, " Chẳng lẽ em nói không đúng sao ? "

" Ngậm cái miệng của cô lại. " Trên mặt Đỗ Thành Huy mang theo vẻ áy náy, " Tôi thay mặt Mạn Mạn xin lỗi cô, cô đã gia nhập đội của chúng tôi thì chính là thành viên của đội, chúng tôi sẽ không bỏ mặc cô. "

" A Huy ! " Lưu Mạn Mạn trừng mắt với cậu ta..

" Tôi chỉ muốn đến thành phố D. " Cố Thiên Ngôn nhấc mí mắt nhìn bọn họ.

Đỗ Thành Huy sửng sốt, bọn họ cho rằng Cố Thiên Ngôn muốn đi đến thành phố D là vì có mục đích giống như bọn họ, trong lòng có chút mất mát nói không nên lời.

Trên mặt Lưu Mạn Mạn không giấu được vẻ đắc ý, nhìn Cố Thiên Ngôn với ánh mắt khiêu khích. Lại nhìn thấy đối phương đứng dậy đi lên lầu hai, chỉ thấy một đầu tóc đuôi ngựa xinh đẹp được buộc cao của cô, cái cổ trắng nõn trông rất dụ hoặc, đáy lòng chua xót, thầm mắng một tiếng hồ ly tinh.

Đám Đỗ Thành Huy tìm được xăng ở một trạm xăng nhỏ, xác sống đi lại khắp nơi, số lượng không tính là nhiều, dựa vào mấy người bọn họ rất nhanh đã giải quyết xong.

Đổ xăng vào xe, lại cầm lấy một bình xăng khác đặt vào cốp xe, lúc mọi người chuẩn bị rời đi. " Có tiếng động. " Cố Thiên Ngôn nhỏ giọng nói.

Những người còn lại cũng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, " Tiếng động này . . . Sao lại có cảm giác không ổn. "

" Mau lên xe. " Cố Thiên Ngôn nhanh chóng mở cửa xe ra nói, bốn phương tám hướng truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, xác sống giống như thủy triều từ bốn phía tuôn ra, số lượng dày đặc làm da đầu mọi người tê rần, vài người nhanh chóng lên xe đóng cửa lại.

" Đã không kịp nữa rồi ! " Đỗ Thành Huy ngồi vào ghế lái muốn lao ra khỏi vòng vây, nhưng số lượng xác sống quá nhiều.