Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Khuynh càng thêm nghi hoặc, luôn cảm thấy ánh mắt chăm chú mà Tề Nhiên dành cho cậu cứ khiến cậu đứng ngồi không yên.

Cậu nhíu mày, định mở miệng hỏi sao vậy, Tề Nhiên chợt nhìn chòng chọc vào mắt cậu rồi nói: “Sau này tôi sẽ thường xuyên đến trường.”

Lục Khuynh ngẩn ra do không hiểu câu nói ấy có ý gì, chỉ hỏi theo: “… Tại sao?”

“Giám sát em ăn cơm.” Tề Nhiên đáp rất nhanh, “Em còn nợ tôi tiền, tôi không muốn bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà em không thể tới làm, vậy chẳng phải tôi sẽ thiệt thòi chết sao?”

Lục Khuynh sửng sốt, chốc lát sau rốt cuộc hiểu rõ lại là do tiền, người trưởng thành đều soi mói như vậy sao? Cậu đột nhiên hơi hối hận lúc trước lẽ ra mình không nên đồng ý làm việc bán thời gian cho Tề Nhiên, còn thu của đối phương một bút “Khoản tiền kếch xù” nữa chứ.

Vì vậy cậu nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi sẽ trả tiền cho anh, tôi cũng sẽ cố gắng đến quán bar làm việc.”

Tần suất Lục Thế Lâm xuất hiện ở ‘Số 9’ cao lắm, trong một tuần tới tận hai, ba lần.

Mà Tề Nhiên ngồi đối diện chẳng nói gì, chỉ dán mắt nhìn cậu, ra hiệu cậu nói tiếp.

Lục Khuynh do dự trong chốc lát, ngập ngừng mở miệng: “Hơn nữa,… Anh cũng đâu có nghĩa vụ đến giám sát tôi.”

“Ừm.” Lần này Tề Nhiên lên tiếng, ánh mắt hắn hơi tối xuống, “Cho nên?”

“… Tôi.” Lục Khuynh nhăn mày, thẳng thắn nói hết suy nghĩ giấu tận đáy lòng, “Tôi với anh cũng chẳng thân quen lắm, tôi không muốn anh tới trường.”

Trong chốc lát, ánh mắt đen tối không rõ của Tề Nhiên trở nên âm trầm, được bao phủ bởi bóng đêm chạng vạng cùng ngọn đèn vàng yếu ớt, càng có vẻ mất tinh thần, khiến Lục Khuynh cảm giác nhiệt độ giảm thấp.

Tề Nhiên thầm nghĩ ngủ ở nhà tôi rồi còn dám bảo không thân lắm à, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên đối diện thế nào cũng không mở miệng trêu chọc được.

Hắn tạm dừng, đảo mắt qua bàn một vòng mới liếc về phía cậu, “Vậy cũng được, thế mỗi lần ăn cơm em phải chụp ảnh cho tôi xem.”

“Không muốn.” Lục Khuynh lại kiên định thốt ra lần nữa.

Lần này sắc mặt của Tề Nhiên thật sự không được tốt cho lắm, hắn nhích ghế lại gần, thu hai tay từ trên bàn về ôm trước ngực, càng ẩn mình sâu vào khoảng tối dưới sắc đèn lờ mờ.

Lục Khuynh không rõ biểu cảm hắn, chỉ cảm thấy mình trải qua một khoảng trầm mặc vô cùng khó chịu, sau đó nghe được giọng nói khàn khàn của Tề Nhiên: “… Được thôi.”

Nói xong câu đó hắn cũng không hỏi gì nữa, đứng lên đến chỗ quầy thu ngân thanh toán hai phần cơm rồi một mình bước ra cửa, cũng chẳng để ý Lục Khuynh đeo cặp sau lưng muốn trả tiền cơm cho hắn.

Đương đến cạnh chiếc mô tô của mình, Tề Nhiên mới xoay người xoa nhẹ đầu cậu nhóc, lưu lại một câu “Ăn uống đầy đủ.” liền phóng xe nghênh ngang rời đi

Về sau, cuối tuần Lục Khuynh không nhận được những tin nhắn chào buổi sáng hay ăn cơm chưa nữa, cậu bất giác ý thức rằng có lẽ mình đã chọc giận Tề Nhiên rồi, nhưng lại chẳng biết nguyên nhân.

Mình nói những câu đó là thật, cậu với Tề Nhiên chẳng thân lắm, bọn họ mới quen nhau chưa tới hai tuần lễ, cho dù trước khi nhận biết chính thức họ đã cực kỳ quen mặt nhau, nhưng vẫn không cách nào thay đổi sự thật này.

Trước đó là trợ giúp, ngã bệnh, ngủ lại, hết thảy chỉ là trùng hợp, đến khi mọi thứ trở về quỹ đạo của nó, họ cũng khôi phục thân phận chỉ đơn giản được thuật lại bằng một câu: cậu học sinh cấp ba mười bảy tuổi có người cha nát rượu và ông chủ quán bar trông rất rảnh rỗi.

Bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới.

Lục Khuynh cảm thấy lời nói ngày đó đã vô cùng rõ ràng, vậy nên ở tuần tiếp theo hầu như mỗi ngày đều nhìn thấy Tề Nhiên mặc đồng phục học sinh đứng bên ngoài cửa lớp, cậu thật sự có chút kinh ngạc.

Người đàn ông chẳng khác gì so với lần đầu tiên đến, vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục và một chiếc quần đen rất giống quần tây, khoanh tay dựa trên vách tường, trông thấy Lục Khuynh bước ra cũng không bắt chuyện với cậu, mà tiến lên kéo tay người ta đi, bỏ mặc ánh mắt chú ý của những người xung quanh, hắn cũng chẳng thèm buông tay.

Ban đầu Lục Khuynh cũng muốn giãy giụa thoát khỏi lắm chứ, nhưng cậu không muốn bởi vì dừng lại mà càng có thêm nhiều ánh mắt đặt lên người, bèn để mặc Tề Nhiên cầm tay cậu, chờ tới góc không người lại tránh ra.

Đôi khi Tề Nhiên sẽ khoác vai rồi kéo người ra ngoài, sau đó vô cùng ngang ngược dẫn đến quán cơm nhìn cậu ăn, có lúc mang theo hộp giữ nhiệt, đưa cậu tới một nơi hẻo lánh trong vườn trường rồi đặt nó lên bàn, tiếp theo mở hộp giữ nhiệt ra và theo dõi cậu ăn cơm.

Cơm canh trong hộp giữ nhiệt chay mặn sắc hương vị phối hợp đủ cả, cho dù ban đầu Lục Khuynh còn từ chối dứt khoát nhưng không thể không thừa nhận rằng ăn rất ngon.

Nhưng cậu vẫn luôn cực kỳ khó hiểu, ông chủ quán bar như Tề Nhiên mặc kệ chuyện trong quán hả? Sao mỗi ngày đều rảnh rỗi vậy, ngày nào cũng đến trường ngăn cậu chỉ vì muốn nhìn cậu ăn cơm?
« Chương TrướcChương Tiếp »