Tề Nhiên xoay người, hoàng hôn lặn xuống phía sau hắn, hắn được vầng sáng rực rỡ chiếu vào, tỏa ra ánh vàng nhạt.
“Đã nói với giáo viên chủ nhiệm của em.”
Lục Khuynh hơi dừng, nhớ tới quan hệ giữa Phương Hoài Lương và Tề Nhiên rất tốt, cậu liếc người đang cười kia, rõ ràng là một khuôn mặt trưởng thành, ấy vậy mà sau khi khoác bộ đồng phục học sinh, khiến người ta lầm tưởng là một chàng anh trẻ ngỗ ngược tùy ý.
Cậu dừng lại hỏi: “Vậy, vì sao anh có đồng phục của trường tôi?”
“Ờ, tôi mượn giáo viên chủ nhiệm của em.” Tề Nhiên thản nhiên đáp, “Để hòa nhập với trường học của bọn em mà.”
Lục Khuynh vẫn đang thở hổn hển, lưng cong lên, ngẩng đầu nhìn Tề Nhiên, “Trường tôi không cho phép để tóc dài.”
Tề Nhiên ‘phụt’ cười thành tiếng, cúi người dí sát vào mặt cậu nhóc, “Không sao, lãnh đạo trường học không bắt được tôi.”
Lục Khuynh nhất thời chẳng nhúc nhích, khuôn mặt của hai người gần nhau quá, cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Tề Nhiên, dường như trong nó ẩn chứa lời gì đó, khiến cậu tạm thời không dời mắt nổi.
Tề Nhiên lại thổi một hơi vào mắt khiến lông mi Lục Khuynh khẽ run.
Lục Khuynh như chợt nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên đứng thẳng lưng, môi cậu trong lúc vô tình cọ vào mặt Tề Nhiên, cậu cũng không hề quan tâm, vươn tay muốn cướp lấy chiếc cặp mà Tề Nhiên treo trên lưng.
Nào ngờ phản ứng của Tề Nhiên nhanh lẹ hơn cậu, nhấc cặp lên ngay, Lục Khuynh lập tức vồ hụt.
“Tôi tự đeo.” Tiếng của cậu thiếu niên vang lên.
Tề Nhiên im lặng mà tay càng giơ cao hơn, Lục Khuynh thử mấy lần, đã nhảy dựng cả lên nhưng đều bị Tề Nhiên linh hoạt tránh thoát, cậu có phần nản lòng cũng không thử nữa, chỉ đứng đó nhìn Tề Nhiên.
Tề Nhiên chớp mắt với cậu, ngó bầu trời bắt đầu chập tối, quay qua nói: “Bạn nhỏ này, anh trai giúp em xách cặp, em đi ăn tối với tôi, được không?”
Ai biết được bạn nhỏ ấy lại nhíu mày, cắn chặt môi, hít thở sâu vài cái như đang suy nghĩ một việc vô cùng quan trọng vậy.
Hắn nghi hoặc, sau đó nghe thấy giọng nói mềm nhũn của cậu bạn nhỏ nói với hắn: “Anh Nhiên ơi, em muốn tự đeo, có được không anh?”
Tề Nhiên lập tức ngất ngây, nụ cười trêu chọc nơi khóe miệng cũng cương cứng, đôi mắt chẳng hề động đậy dán chặt vào cậu thiếu niên trước mặt.
Ở giây phút ấy trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Đυ. má, để em ấy đeo.
Cuối cùng Lục Khuynh vẫn tự mình đeo cặp, theo Tề Nhiên tới một quán cơm gần trường học.
Quán cơm mang phong cách tươi mát, trước cửa bày hai chậu cây xanh, còn đặt thêm tấm bảng viết hôm nay khuyến mãi, lượng khách khá đông, vừa bước vào cửa, Tề Nhiên quen cửa quen nẻo dẫn Lục Khuynh đến một vị trí sát cửa sổ.
Lục Khuynh hiếm khi tới chỗ thế này, bình thường cậu ăn cơm ngoài là bởi vì đã ngán cơm căn tin, chỉ muốn ra ngoài thay đổi khẩu vị tùy tiện ăn chút gì đó nên thường hay chọn những quán ăn nhỏ.
Cái nơi trông không hề rẻ như loại này, cậu nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ.
Xem ra phải nợ tiền người ta nữa rồi.
“Tôi và Phương Hoài Lương từng đến ăn ở quán này, khung cảnh lẫn mùi vị đều không tệ đâu.” Tề Nhiên vừa dẫn cậu đi vừa giới thiệu.
Lục Khuynh gật đầu theo sát phía sau, chần chờ mở miệng: “Đó—— ”
Chưa đợi cậu nói chữ tiếp theo, Tề Nhiên lập tức ngắt lời, “Đầu tiên phải nói rõ, đây không được tính là lương. Chúng ta mỗi người tự trả phần của mình.”
“Vậy—— ”
Tề Nhiên lại chen ngang: “Yên tâm, nơi này không đắt, nếu thế thì tên keo kiệt bủn xỉn như giáo viên chủ nhiệm lớp em sẽ chẳng mời tôi ăn đâu.”
Lục Khuynh chớp mắt, kinh ngạc sao Tề Nhiên lại biết mình đang lo lắng điều gì.
Trong chốc lát, Tề Nhiên đã ngồi xuống ghế cầm cuốn thực đơn trên bàn.
Lục Khuynh thấy hắn vậy, cũng chẳng biết lấy kích động từ đâu mà bước nhanh đến, thẳng tay gập cuốn thực đơn, phát ra tiếng “bộp”, đôi mắt liếc xuống Tề Nhiên, “Anh, biết lúc nãy tôi muốn nói gì ư?”
Tề Nhiên bị hành động đột ngột của cậu dọa giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chăm chú dò hỏi của thiếu niên.
Hắn không trả lời ngay mà dùng tay phải lười biếng nâng cằm, từ từ mở miệng: “Biết, em sợ chỗ này quá đắt lại nợ tôi tiền? Còn muốn đổi quán khác phải không?”
“Bé, tham, tiền.”
Ba chữ bị hắn lăn qua lăn lại rồi từ đầu lưỡi phát ra miệng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, họ đang ở vị trí gần cửa sổ nhỏ hẹp, ấy vậy mà nổi lên từng trận hồi âm.
Tay Lục Khuynh co rụt lại giống như bị điện giật, cậu lúng túng xoa mũi, rồi cứng ngắc ngồi xuống, đặt chiếc cặp sang ghế ngồi bên cạnh, nhất thời chẳng còn động tác nào cả.
“Em muốn ăn gì?” Tiếng Tề Nhiên vang lên, đâu còn lười biếng như ban nãy, lại khôi phục sự dịu dàng.
Lục Khuynh nghe thấy giọng hắn thì ngớ ra, vậy mới phát hiện mình không hề nghe rõ Tề Nhiên đang nói gì, cậu suy nghĩ, đầu óc hiện lên xưng hô hắn vừa dùng để gọi mình, trong lòng chẳng ưa tẹo nào, cau mày nghiêm túc bảo: “Tôi không tham tiền.”