Dứt lời cũng mặc kệ phản ứng của Lục Khuynh, đẩy người vào phòng tắm, nhìn cậu ngoan ngoãn cầm bàn chải đánh răng, sau đó nửa đẩy nửa kéo người ta ngồi vào bàn.
Lục Khuynh ngó bát cháo trắng bốc khói nghi ngút trước mặt, vẫn không thấy thèm ăn, cháo trắng nấu rất ngon, hạt gạo rõ ràng, nước canh cũng trắng đặc. Nhưng khi nhìn món trứng chiên, sủi cảo bày ở chỗ Tề Nhiên, cậu cảm thấy cháo này chẳng thơm tẹo nào luôn.
Tề Nhiên dường như đoán được cậu đang nghĩ gì, “Vờ” nhấp một hớp cháo rồi gắp sủi cảo bỏ vào miệng, hàm hồ nói: “Bác sĩ dặn, bây giờ em chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nếu em muốn ăn thì ngày thường phải nhớ kỹ cố ăn cơm cho tôi.”
Lục Khuynh tạm dừng, giả bộ không để ý cái nhìn chòng chọc của Tề Nhiên, “Tôi không muốn ăn.”
“Không muốn ăn à…” Tề Nhiên nuốt sủi cảo xuống, “Vậy thì uống hết cháo đi.”
Cuối cùng Lục Khuynh vẫn ngoan ngoãn nghe theo Tề Nhiên uống hết cháo, một bát cháo nóng hổi vào bụng, an ủi chiếc dạ dày không được đối xử tốt từ tối hôm qua đến giờ của cậu. Cậu đứng lên giúp Tề Nhiên thu dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa trong nhà bếp, khó xử nhìn vài cái bát to to nhỏ nhỏ trong đó.
Tề Nhiên vốn định lái xe chở cậu đến bệnh viện kiểm tra lại nhưng nói gì Lục Khuynh cũng chẳng chịu để hắn đi theo, kiên trì muốn tự mình đi, nếu không có vấn đề gì lớn thì sẽ đến ‘Số 9’ lấy xe đi học.
Tề Nhiên thấy bạn nhỏ thật sự kháng cự nên không cưỡng cầu nữa, bảo cậu nếu có chuyện thì gọi hắn, sau đó đưa Lục Khuynh đến cửa tiểu khu rồi chỉ đường xuống cho cậu, nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất ở chỗ ngoặt, hắn mới lên lầu.
Lục Khuynh quen thuộc đến bệnh viện đăng ký, xếp hàng, Lục Thế Lâm rất hiếm khi quan tâm cậu, cậu đã sớm luyện thành kỹ năng tự mình tới gặp bác sĩ.
Chờ kiểm tra xong tất cả thấy không có vấn đề gì lớn, đương cậu chậm rãi đạp xe trên con đường tràn ngập ánh nắng, rốt cuộc mới có cảm giác chân thực.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, hoàn toàn xua tan cơn đau đớn, cậu bắt đầu mất khống chế nhớ tới chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến giờ.
Giọng nói tuỳ ý dịu dàng của Tề Nhiên luôn vang vọng khắp lỗ tai cậu, động tác mềm nhẹ xoa bụng cậu, rồi vuốt tóc, tiến lại gần và thổi khí lên mặt cậu, mãi cho đến khi cậu nhắm mắt né tránh mới buông tha.
Khóe miệng người đàn ông luôn nhếch lên, đôi con ngươi thâm thuý nhìn cậu, mang theo sự câu dẫn mà chẳng hề có tiếng động.
Thiếu niên mặt ngoài quạnh quẽ nhất thời đâu chịu nổi những thứ này, mỗi lần đều gãi đúng chỗ ngứa, chỉ có thể bị người ta nắm mũi, vững vàng rơi vào cạm bẫy của người kia.
Đôi chân đạp xe của Lục Khuynh có phần nhũn ra, xuýt chút nữa té lộn cổ.
Cậu vội vàng ổn định trọng tâm, buộc mình phải ném hết đống ngổn ngang ấy đi, lại dồn sự chú ý trên đường lần nữa, trong lúc vô tình, cậu đã đến cổng Trường Trung học số 2.
Vừa vào lớp học ngồi xuống, Trình Lệ Lệ bàn trên quay đầu lại, trong mắt chứa đựng sự quan tâm, nhẹ nhàng mở miệng: “Lục Khuynh, sáng nay cậu không sao chứ, sao cậu không tới vậy?”
Lục Khuynh không nhìn cô, vừa lấy sách từ trong cặp vừa trả lời: “Xin nghỉ.”
“Ồ.” Trình Lệ Lệ sờ mũi, tiếp tục hỏi: “Sao thế… Chỗ nào không thoải mái à?”
Lục Khuynh chẳng đáp mà chỉ từ từ lật sách ra.
Trình Lệ Lệ thấy bộ dáng lạnh lùng này của Lục Khuynh, vừa muốn mở miệng nói gì đó chợt nghe tiếng gọi cách đó không xa.
“Trình Lệ Lệ bà đừng làm phiền Lục Khuynh được không? Bà không thấy sắc mặt của cậu ấy không tốt lắm sao!” Vương Chi Hạo lớn giọng ồn ào.
Trình Lệ Lệ nghe thế nào chịu được, chốc lát đã bị chuyển dời sự chú ý, chỉ tay về phía Vương Chi Hạo: “Ê! Vương Chi Hạo ông muốn nhìn tôi khó chịu mới vui đó hả, tôi hỏi Lục Khuynh chứ mắc mớ gì tới ông?
“Còn chẳng phải tôi đang quan tâm bà à!” Vương Chi Hạo bĩu môi, lộ ra ánh mắt ghét bỏ, “Có thấy Lục Khuynh để ý đến bà sao, mình bà đứng đây lúng túng bao nhiêu chứ!”
“Vương Chi Hạo ông — ông đứng lại đó cho tôi!” Trình Lệ Lệ chỉ cảm thấy cơn giận dữ bốc lên đầu, vừa hét vừa cầm quyền sách trong tay đuổi theo Vương Chi Hạo.
Vương Chi Hạo ngốc nghếch chạy quanh phòng học, la to “Đánh người này đánh người này!” Thỉnh thoảng còn tự tìm đường chết quay đầu ngó về phía Trình Lệ Lệ đang cầm sách đánh người.
“He he, bà không đánh được tôi đâu, không đánh được đâu.”
Vương Chi Hạo còn đang cười ngây ngô, vừa chạy tới cửa liền đυ.ng phải ai đó cái “Rầm”.
“Má nó, đứa nào không có mắt… A”
Lập tức trông thấy giáo viên chủ nhiệm thầy Phương Hoài Lương của bọn họ đang nhìn chòng chọc vào cậu ta, trong mắt như có ngọn núi lửa sắp phun trào.
Cậu ta sượng trân, bay vèo vèo về chỗ ngồi của mình.
Phương Hoài Lương híp mắt nhìn lướt qua cả lớp, từng người trong lớp bị anh nhìn khiến cho nổi hết da gà, đều ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.