Tề Nhiên xoa rất có kỹ xảo, bởi vì không biết Lục Khuynh đau ở đâu nên hắn chẳng dám tùy ý dùng lực, chỉ mở lòng bàn tay phủ lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa theo chiều kim đồng hồ hết vòng này đến vòng khác.
Lòng bàn tay rộng lớn áp chặt vào bụng Lục Khuynh, hơi ấm từ bàn tay xuyên qua sợi tổng hợp đặt trên bụng cậu, giúp giảm đau hơn rất nhiều, cậu cảm thấy hô hấp không còn khó khăn như vậy nữa, giữa lúc mơ mơ màng màng, như thể nghe “Thoải mái chứ?” “Còn đau không?” các loại lời nói dỗ dành lúc nào cũng xuất hiện bên tai.
Cậu chẳng còn hơi sức để trả lời, cơn đau dữ dội khiến ý thức mơ hồ, Tề Nhiên thẳng tay ôm cậu, để cậu gối đầu lên hõm vai mình, tay xoa bụng cậu mãi không dừng.
Trong nháy mắt, cậu nghĩ rằng mình đã trở thành một đứa trẻ.
Khi đến bệnh viện, cơn đau của Lục Khuynh không mãnh liệt như lúc ở quán bar nữa, Tề Nhiên cũng không hỏi gì hết, vừa cõng người trên lưng đưa vào phòng cấp cứu, vừa nói với Phương Hoài Lương mới dừng xe đang chạy tới từ phía sau đi đăng ký xếp hàng.
May bởi vì thời gian quá trễ nên không có nhiều người trong bệnh viện, Phương Hoài Lương bốc số chưa bao lâu đã đến lượt họ ngay. Bác sĩ thấy vẻ mặt trắng xám của Lục Khuynh thì hơi cau mày, cẩn thận kiểm tra xong sắc mặt mới tốt hơn.
Tề Nhiên không đoán ra thái độ của bác sĩ bèn hỏi: “Thế nào rồi bác sĩ?”
“Viêm dạ dày cấp tính nhưng không nghiêm trọng lắm, đợi lát nữa đi truyền dịch, lấy thuốc rồi ngày mai đến tái khám là được.”
“Chắc do không ăn uống đàng hoàng, bọn trẻ bây giờ ấy à, hoặc là nhịn ăn hoặc là đặt thức ăn bên ngoài, thật sự không muốn sống nữa.”
“Nhưng đứa nhỏ này chịu đựng tốt thật, đau như thế cũng không phát ra tiếng.”
Trái tim Tề Nhiên thả lỏng, một mặt hắn cảm thấy vui mừng vì không phải bệnh nặng, mặt khác lại lo lắng vì lời nói của bác sĩ, không ăn uống đàng hoàng, cậu bạn nhỏ này chẳng lẽ muốn hắn làm cơm chiên trứng cho cậu mỗi ngày sao?
Hắn gật đầu với bác sĩ, nói cảm ơn rồi đỡ Lục Khuynh đi truyền nước biển, chút ý thức của Lục Khuynh đã quay về, sống chết không cho Tề Nhiên cõng, nhất định muốn tự mình đi.
Phương Hoài Lương thấy không có vấn đề gì lớn nên để xe lại, về nhà dỗ vợ rồi.
Lục Khuynh được Tề Nhiên nửa dìu nửa lôi ngồi xuống, tay cắm ống tiêm, cơn đau bụng đỡ hơn nhiều, ở mức độ có thể chịu đựng được, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lúc mơ hồ thì khá tốt, nhưng một khi đã tỉnh táo thì những cảnh tượng trên xe cứ lướt qua trong đầu cậu như tàu lượn siêu tốc, cậu đành phải chuyển mắt nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch đang nhỏ giọt, hòng chuyển dời sự chú ý.
Bây giờ cậu mới rõ ràng nhận ra, người nhẹ nhàng xoa bụng cậu vừa nãy đâu phải mẹ, mà là Tề Nhiên.
Tay Tề Nhiên rất lớn còn cực kỳ ấm áp, hơi nóng truyền qua quần áo vững vàng xuống bụng dưới, như làm cho dây thần kinh căng cứng của cậu rơi vào vũng nước ấm, khắp toàn thân đều đắm chìm trong đó, ngay cả cảm giác đau đớn cũng dịu không ít.
Tề Nhiên ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào vai hắn, tay đặt lên bụng cậu nhẹ nhàng xoa từng vòng, thỉnh thoảng hơi ấn ngón tay, chậm rãi xoa nắn một chỗ, lại quay trở lại, vẽ vòng quanh rốn…
Luồng hơi nóng bò lên gò má, cậu cúi thấp đầu ngắm mặt đất lại trông thấy một đôi giày quen thuộc.
Người đến cố ý thả chậm bước chân, lúc hắn đi tới Lục Khuynh còn chưa phát hiện ra.
“Không đau à?” Tề Nhiên nhẹ giọng mở miệng.
Lục Khuynh ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy mặt mình còn nong nóng, lắc đầu đáp, “Tốt lắm rồi.”
Tề Nhiên ngó thấy tinh thần cậu trông có vẻ không tệ lắm, thuận tiện ngồi cạnh Lục Khuynh, cầm chai nước khoáng vừa mua uống một hớp, hỏi: “Vừa nãy đang nghĩ gì? Ngây ra nhìn chằm chằm ống truyền dịch.”
“… Hả?” Lục Khuynh nghĩ về mình hồi nãy liền cảm thấy lúng túng, “Không nghĩ gì hết.”
“Vậy à.”
Lời ẩn ý của Tề Nhiên thoáng qua vẻ mất mát, hắn vặn nắp bình nước khoáng, tự nhiên đặt tay ra sau chỗ ngồi Lục Khuynh, cười lưu manh nghiêng đầu đi, trầm giọng bảo: “Thế nào? Vừa được xoa thoải mái không?”
Lưng Lục Khuynh đã trở nên thẳng tắp trong chốc lát, hai tay đặt trên đùi cũng nắm chặt theo bản năng, cậu mím mím môi, ánh mắt né tránh, nét mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng lỗ tai ẩn hiện dưới mái tóc đen lại ửng đỏ.
Tề Nhiên thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, ngắm vành tai đỏ bừng của thiếu niên, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Tề Nhiên không hỏi nữa, tự Lục Khuynh bình tĩnh hồi lâu, cảm thấy bầu không khí có phần khó tả nên cậu đổi chủ đề: “Tôi, ba tôi ông ấy…”
Tề Nhiên lập tức mở miệng: “Đã gọi người trong quán coi rồi, họ vừa bảo đồng nghiệp của ba em đưa về, đừng lo lắng.”
Bầu không khí lại trở nên kỳ quái, Tề Nhiên đợi một hồi thấy Lục Khuynh vẫn cúi gằm mặt, định nói gì đó để phá vỡ sự yên ắng thì nghe được tiếng nói vo ve.