- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
- Chương 12
Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
Chương 12
Nhưng cậu không quan tâm mà chỉ đứng dậy ném mảnh vỡ vào thùng rác, thản nhiên rửa tay bằng nước rồi bước vào phòng.
Đương màn đêm dần buông, ‘Số 9’ nghênh đón thời khắc bận rộn nhất trong ngày.
Tề Nhiên bắt chéo chân, nửa nằm trên sô pha, tư thế ngồi tùy ý, tay cầm điện thoại di động, đôi mắt dán chặt vào màn hình, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ thấy màn hình di động hiện lên khung trò chuyện với Lục Khuynh, hai câu Tề Nhiên vừa gửi vẫn dừng trên đó.
Nhiên: Em mua xe đạp chưa?
Nhiên: Muốn tôi đến đón em không?
Hắn đang đợi Lục Khuynh trả lời.
Đã gần một tuần kể từ khi Lục Khuynh đồng ý làm việc ở ‘Số 9’, vô cùng kỳ lạ, một tuần này, ba của Lục Khuynh, người thường xuyên xuất hiện ở quán bar cũng chẳng thấy đâu, Tề Nhiên thầm lo lắng, thường dùng những câu kiểu như “Chào buổi sáng.” “Có ăn tối đàng hoàng không?” “Mua xe đạp chưa?” để bắt chuyện với Lục Khuynh, mưu đồ tìm hiểu chút tình hình gần đây của cậu thông qua những hàng chữ.
Đáng tiếc bạn nhỏ không mắc bẫy, ngôn ngữ lạnh nhạt, đôi lúc buổi sáng hỏi nhưng đến tận tối mới trả lời, câu đáp cũng hết sức đơn giản chỉ “Ừm”, “Không” các loại, bất kể Tề Nhiên có tìm tòi nói thêm cũng chẳng khiến cậu gõ nhiều chữ hơn.
Mặc dù Lục Khuynh sẽ trở nên thẹn thùng mất tự nhiên bởi vì vài lời nói và hành động của hắn, nhưng cậu vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Mà hôm nay hắn lại trông thấy ba Lục Khuynh ở quán bar, vậy nên dựa vào danh nghĩa xe đạp làm cho Lục Khuynh đánh thêm vài chữ.
Tuy nhiên, hiệu quả rõ ràng không mấy khả quan.
Đang nghĩ ngợi, phía trước truyền đến tiếng “cộp cộp cộp” của giày da đạp trên mặt đất, Tề Nhiên ngẩng đầu nhìn, người tới để kiểu tóc húi cua, da ngăm đen, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo thể thao, đẹp trai như ánh mặt trời.
Phương Hoài Lương.
Cái giọng sang sảng vang lên: “Sao thế, tớ thấy cậu nhìn cả buổi, ối, có phải cậu bé kia không?”
Thấy Tề Nhiên không phản ứng, Phương Hoài Lương thúc cù trỏ vào tay Tề Nhiên, “Tớ nghe người ta nói rồi, nói cậu mê muội một học sinh cấp ba đến đầu óc choáng váng, còn đưa người ta đi học rồi trá hình nhét tiền cho người ta, ủa chẳng lẽ, cậu thật sự coi trọng bạn nhỏ người ta rồi?”
Tề Nhiên nhíu mày, tính tình vui vẻ của anh bạn tốt khiến hắn lúc nào cũng muốn nhét giẻ lau vào miệng bắt anh tắt tiếng, chẳng hiểu sao người như cậu ta lại trở thành nhà giáo nhân dân chứ?
“Cậu biết rõ còn cố hỏi?” Hắn liếc Phương Hoài Lương.
“Tớ thấy cậu chắc cũng không phải coi trọng người ta đâu, cậu muốn đưa người lên giường chứ gì, mới nãy bắt gặp ánh mắt của cậu, cứ như gã oán phụ nhìn chòng chọc vào điện thoại, còn thiếu không đâm thủng lỗ chỗ luôn ấy chứ.”
“Nhiều năm trôi qua tớ chưa từng thấy cậu để ý một người con trai nào như vậy, sao, kim cương vương lão ngũ* nổi danh trong giới phát xuân?”
*Gốc là 钻石王老五, cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Tề Nhiên cạn lời, lâu rồi không gặp, tài ăn nói của tên này vẫn là đỉnh nhất.
“Ngậm cái mỏ cậu lại, thật không hiểu nổi người như cậu tại sao lại trở thành giáo viên nhân dân cơ chứ, không dạy hư học sinh là tốt lắm rồi, nếu rảnh rỗi thế về nhà phụ vợ đi.”
“Hơ!” Phương Hoài Lương cuống cuồng muốn chết, khoát tay bảo: “Cậu chẳng biết suy nghĩ tẹo nào, tớ đang quan tâm cậu đấy, nếu không xem cậu như anh em thì bây giờ tớ đã sớm ôm nhuyễn ngọc ở nhà rồi, tớ phải nói chuyện với Bội Bội rất lâu cô ấy mới đồng ý cho tớ đến đó!”
Bội Bội chính là Dư Bội, vợ của Phương Hoài Lương.
“Ờ, phải không?” Tề Nhiên cười khẩy, híp mắt nhìn Phương Hoài Lương.
Phương Hoài Lương bị hắn nhìn cho sởn tóc gáy mà vẫn chẳng đè được cơn tò mò trong lòng, anh nhỏ giọng hỏi: “Nhưng tớ thật sự muốn biết, cậu học sinh trung học nào đáng để cậu thích vậy? Chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành thôi. Tớ cho rằng cậu sẽ coi trọng người chín chắn hơn chứ.”
Vẻ mặt Tề Nhiên không thay đổi tẹo nào, ung dung mở miệng: “Con mẹ nó cậu lắm mồm nữa thì tớ sẽ gọi cho chị dâu bảo cậu uống rượu với gái xinh trong quán bar.”
“Tôi đệch!” Phương Hoài Lương hoàn toàn chẳng thể bình tĩnh nổi, “Xoạt—” anh đứng phắt dậy khỏi sô pha rồi ngồi bịch xuống, “Đâu làm vậy được, cô ấy có thể đánh gãy chân tớ đó, cậu là anh của tớ, anh lớn tha mạng.”
Hai tay anh giơ lên làm động tác đầu hàng, còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà nói thật, tớ thật sự hơi tò mò…”
Lúc này điện thoại chợt rung, Tề Nhiên lập tức mặc kệ Phương Hoài Lương, cầm lên xem, giao diện trò chuyện xuất hiện thêm hai chuỗi tin nhắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cao Lãnh Học Bá Là Một Cái Thích Làm Nũng
- Chương 12