Tái Thế Đích Ngô Ái Khanh Khanh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Edit: Hắc Hầu lão bà bà Beta: Hắc Miêu đại nhân Hắn không bao giờ nghĩ tới có thể đi theo nghĩa huynh đi xa nhà. Điểm đến của hắn lại là Cao gia ở Tô Châu vốn đã nổi tiếng khắp nơi. Lại gặp gỡ một ngư …
Xem Thêm

Chương 9
Vừa lo xong xuôi chuyện hôn nhân của Sử Nghệ Anh cùng Khúc Thanh, khước từ thiên ân vạn tạ của bọn họ, Quân Hoài Lân một đường bôn ba, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tô Châu, nhưng vừa đến đại môn của Cao gia Tô Châu, ngược lại hắn có chút khϊếp đảm, ngay cả gõ cửa cũng không dám. Gặp Cao Dật Tĩnh rồi thì nói cái gì? Lúc trước là hắn đuổi Cao Dật Tĩnh đi, giờ lại chạy tới tìm y, y sẽ không cảm thấy kỳ quái sao?

Nhưng chung quy thì hắn cảm thấy chỉ cần Cao Dật Tĩnh nhìn thấy hắn, nhất sẽ muốn hắn, hắn ôm quần áo của Cao Dật Tĩnh để lại Quân gia cùng ngân phiếu đến gõ cửa.

Cánh cửa đại môn mở ra, hắn đối ứng với thị phó mở của nói: “Ta muốn gặp Tam thiếu gia, ta là bằng hữu của hắn.”

Thị phó nhìn nhìn hắn, “Tam thiếu gia không tiếp khách, ta thỉnh Nhị thiếu gia nói chuyện cùng ngươi, mời đến phòng lớn.”

Hắn đi đến đại sảnh, ngồi trên ghế, không lâu sau, lão nhị Cao Dật Hiên đương gia tác chủ của Cao gia đi ra, bên cạnh y còn có một thiếu niên vẻ mặt anh khí cỡ mười bảy, mười tám tuổi. Cao Dật Hiên nhìn hắn cũng không có biểu cảm gì, nhưng Quân Hoài Lân cảm thấy được trên người Cao Dật Hiên băng khí toát ra tựa hồ như kim châm vào người.

“Ách, ta là…ta là…” Ngược lại hắn lại không biết giới thiệu mình như thế nào.

“Ngươi là Quân Hoài Lân đúng không?”

Quân Hoài Lân không ngờ Cao Dật Hiên biết tên của hắn, hắn gật đầu.

Cao Dật Hiên lại nói: “Tam đệ ta không muốn gặp ngươi, nếu ngươi không còn chuyện gì, có thể trở về Sơn Tây.”

“Ta tới mang theo vài thứ, lúc hắn ở lại Quân gia không mang theo đi.” Quân Hoài Lân bị câu nói lạnh băng của Cao Dật Hiên làm cho ủ rủ, Cao Dật Hiên sai người tiếp nhận đồ đạc, liền lãnh đạm tiễn khách.

Hắn thật không ngờ Cao Dật Tĩnh lại không muốn gặp hắn, hắn nghĩ chỉ cần đến Tô Châu, Cao Dật Tĩnh nhất định sẽ hoan nghênh hắn, còn muốn chính mình đối với hành vi lúc trước của y, nếu y hận hắn, không muốn gặp hắn, có thể cũng lý giải được, nghĩ đến đó, nước mắt hắn lã chã.

“Này, Quân Hoài Lân.”

Phía sau có một tiếng gọi, Quân Hoài Lân lập tức quay đầu lại, nhận ra đó là thiếu niên anh khí mười bảy, mười tám ở bên cạnh Cao Dật Hiên, Quân Hoài Lân hỏi: “Ngươi gọi ta phải không?”

“Ngươi không muốn gặp Cao Dật Tĩnh sao?”

Hắn mãnh liệt gật đầu, “Hắn đồng ý gặp ta sao?”

Thiếu niên tựa hồ không biết nói sao, hắn gãi gãi đầu, lộ vẻ phiền não. “Cao Dật Hiên nói không thể để ngươi gặp Cao Dật Tĩnh, bất quá ta cảm thấy ngươi tiếp kiến cũng không có vấn đề gì, bởi tình hình của Cao Dật Tĩnh sẽ không tệ hơn bây giờ.”

Nghe thiếu niên nói như rất nghiêm trọng, Quân Hoài Lân vội hỏi: “Sao, hắn bệnh sao?”

Thiếu niên nói: “Ta cũng không biết nói sao, bất quá Cao Dật Hiên nói tình hình rất nghiêm trọng, lúc trước hắn bởi thở không được nôn rất nhiều máu, cho nên đã bị thương, hơn nữa hắn chìm dưới nước khá lâu, sau đó được người ta cứu về một mạng, người cứu hắn nhận ra hắn là người của Cao gia, đưa về Cao gia, nhưng hắn dường như biến thành người ngốc, hoàn toàn không có phản ứng.”

“Hắn trượt chân xuống sông sao? Sao lại không cẩn thận!”

Thiếu niên lắc đầu, “Không phải? Cao Dật Hiên rất giận, hắn nói Cao Dật Tĩnh nhất định có quẩn khúc trong lòng mới nhảy sông tự vận, hắn cũng rất giận ngươi, chính là cho rằng chuyện ngươi yêu hay không yêu, ngươi đã muốn thành thân, Cao Dật Tĩnh cần gì phải trong lòng có quẩn khúc như thế? Nếu không phải ta trấn an hắn, hắn có thể tức giận mà đánh Cao Dật Tĩnh không phản ứng.”

Nhắc đến chuyện trấn an, thiếu niên đỏ mặt, hắn ấp úng nói: “Ngươi muốn gặp Cao Dật Tĩnh, bất quá không thể để Cao Dật Hiên biết, bằng không hắn nhất định phạt ta rất nặng, ta đưa ngươi đi cửa sau, chỗ ở của Cao Dật Tĩnh rất gần phía sau, rất ít người ra vào, ngươi sẽ không bị phát hiện.”

“Quân Hoài Lân nhịn không được cầm tay thiếu niên, cảm tạ lần nữa: “Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi, vị tiểu ca này!”

“Tên ta là Vệ Ưởng, không phải là tiểu ca, là bằng hữu của…. Cao Dật Hiên.” Thiếu niên tự giới thiệu không được tự nhiên cho lắm.

* *

Quân Hoài Lân vừa nhìn thấy Cao Dật Tĩnh, mới biết tình hình quả thực nghiêm trọng hơn nữa gì Vệ Ưởng nói, y nằm trên giường, cứng như một khúc gỗ, không nói lời nào, ánh mắt đờ đẫn, Quân Hoài Lân thật khϊếp sợ.

Vệ Ưởng nói: “Đại phu nói hắn tất cả đều bình thường, chuẩn không ra bệnh gì cả? Cao Dật Hiên rất tức giận nói hắn cố tình phong bế chính mình, căn bản hắn không có bệnh, bất quá nếu ngươi sợ bộ dạng của hắn, có thể đi cũng không sao, Cao Dật Hiên cũng không thích ngươi ở đây.”

Quân Hoài Lân nói: “Ta muốn cùng hắn một chỗ, cùng Cao Dật Tĩnh một chỗ.”

Vệ Ưởng cũng không biết muốn nói cái gì, đành phải nói: “Được rồi, vậy ngươi ở đây, ta sẽ phân phó người hầu không được đến gần, bất quá Cao Dật Hiên đến, ngươi phải trốn đi! Võ công Cao Dật Hiên rất cao, nếu ngươi phát ra một tiếng động, hắn sẽ biết ngươi trốn ở đây, cho nên ngàn vạn lần ngươi phải cẩn thận.”

Căn bản Quân Hoài Lân không có nghe, lòng hắn đều đặt trên người của Cao Dật Tĩnh, sau khi Vệ Ưởng rời đi, hắn còn si ngốc nhìn Cao Dật Tĩnh, nói nhỏ: “Cao Dật Tĩnh, là ta, là ta Quân Hoài Lân đến đây, ngươi không muốn gặp ta sao?”

Nhắc đến tên của Quân Hoài Lân, ngón tay của Cao Dật Tĩnh run lên khe khẽ, Quân Hoài Lân biết y có phản ứng, không phải kinh hỉ. “Là ta Quân Hoài Lân, ta nghĩ thông rồi, ta phát hiện người mình thích chính là ngươi, đêm đó sau khi bức ngươi đi, lòng ta khó chịu muốn chết, cho nên ta mới đến tìm ngươi.”

Vừa rồi Cao Dật Tĩnh không có phản ứng, Quân Hoài Lân khó chịu khóc lên, “Là ta không tốt, Cao Dật Tĩnh, tất vả đều là ta không tốt, ngươi tha thứ cho ta được không?”

Đột nhiên Cao Dật Tĩnh vươn tay cầm lấy tay hắn, Quân Hoài Lân nhìn y có phản ứng, cả thân một trận run rẩy, cao hứng ôm lấy y. “Quả nhiên ngươi không có bệnh, ngươi chỉ là không muốn động đậy mà thôi, đúng không?”

Cao Dật Tĩnh dùng sức kéo cánh tay hắn lại, mạnh mẽ hôn hắn, làm hại cả mặt của Quân Hoài Lân đỏ lên, hắn không nghĩ Cao Dật Tĩnh còn có cảm giác với hắn, hơn nữa một chút thù oán cũng không có, hắn lại gần môi trên, thẹn thùng hôn đáp trả.

Cao Dật Tĩnh đẩy hắn ngã xuống giường, mặt hắn đỏ đến cực điểm: “Hôn nay ta mặc y phục của ngươi tặng ta, ngươi thích không?”

Ánh mắt của Cao Dật Tĩnh đích xác chuyển động, bởi Quân Hoài Lân bị đẩy ngã trên giường, cho nên y phục cho chút hỗn độn, hơn nữa vẻ mặt lấy lòng của hắn, thoạt nhìn tú sắc khả xan, Cao Dật Tĩnh lại cúi đầu hôn lên môi hắn.

Môi dưới phúng phính của Quân Hoài Lân bị cắn nhẹ, còn bị liếʍ lộng nhẹ nhàng, lúc trước hắn đối với Cao Dật Tĩnh còn có căm hận, biểu hiện cũng đã rất mãnh liệt, hiện nay phát hiện mình yêu Cao Dật Tĩnh, hơn nữa còn bôn ba chạy đến Cao gia Tô Châu, tự động hiến thân, ý tứ này đã quá rõ ràng, hắn chỉ sợ lúc trước đối đãi vô tình, sẽ khiến cho Cao Dật Tĩnh không cần hắn, giờ Cao Dật Tĩnh muốn hắn, đương nhiên hắn tự nguyện nhảy vào ôm lấy.

Cao Dật Tĩnh liếʍ cắn môi dưới của hắn, vì biểu hiện tình yêu cùng thành ý của y, mà đem vạt áo chính mình cởi bỏ, trên mặt đỏ ứng hướng về Cao Dật Tĩnh, hiển nhiên Cao Dật Tĩnh bị tự động của hắn làm cho kinh hãi, y trừng mắt nhìn, biểu cảm trở nên nghi hoặc.

“Ta yêu ngươi, Cao Dật Tĩnh, ta…” Mặt đỏ tim đập, tự động mở hai chân, đem thân thể của chính mình tựa sát Cao Dật Tĩnh, nói lời này tuy khiến hắn đỏ mặt, nhưng càng biểu hiện quyết tâm của hắn.

“Lần trước ngươi đã làm chuyện này với ta, trí nhớ rất mơ hồ, không biết làm thế nào cho ngươi cao hứng, ngươi…” Trên mặt hắn càng đỏ hơn, “Ngươi muốn dạy ta, ta sẽ tận lực làm cho ngươi cảm thấy thoải mái.”

Lời này so với kỹ nữ lấy lòng nam nhân còn phóng đãng hơn, ánh mắt của Cao Dật Tĩnh chớp chớp liên tục, bởi không phải vì lời nói của Quân Hoài Lân.

Mà Quân Hoài Lân vừa nói xong, hắn cũng hiểu được lời của mình rất ‘không biết xấu hổ’, hắn vùi đầu vào ngực của Cao Dật Tĩnh, nhẹ nhàng thở dốc, cơ hồ sắp không nói không ra tiếng, chờ hắn vượt qua e lệ, mới ngước đầu lên nhìn Cao Dật Tĩnh.

Y kết của hắn vốn đã muốn mở ra, nhưng hiện tại tay của hắn run run tháo ra, vì tự mình cởϊ áσ tháo đai, đến lúc toàn thân hắn trần trụi ngồi trước mặt của Cao Dật Tĩnh, mắt của Cao Dật Tĩnh đã trợn tròn mắt nhìn, Quân Hoài Lân tựa hồ rất không thể thích ứng được chuyện trước mặt nam nhân khác cởϊ áσ tháo đai, nhưng hắn vượt qua, hơn nữa tay hắn run run hướng đến người của Cao Dật Tĩnh, giúp hắn cởϊ áσ thoát đai, Cao Dật Tĩnh không lộ một chút cao hứng, trên mặt hết sức khó coi.

Quân Hoài Lân không biết mình làm sai cái gì, chẳng lẽ Cao Dật Tĩnh đã không còn thích hăn sao? Hắn lo âu hỏi: “Ngươi không thích làm như vậy sao?”

Cao Dật Tĩnh trả lời rất lãnh đạm, “Ngươi muốn cầu ta cái gì? Ngươi làm bộ dạng này, là muốn yêu cầu ta cái gì?”

Quân Hoài Lân không hiểu Cao Dật Tĩnh vì cái gì hỏi như thế, hắn đỏ mặt the thẻ trả lời: “Ta cầu ngươi ôm ta.”

Bỗng Cao Dật Tĩnh đẩy ngã hắn, toàn bộ đầu của Quân Hoài Lân ngã xuống chiếc gối mềm mại, mà trên gối còn có hương vị của Cao Dật Tĩnh.

Cao Dật Tĩnh không có hôn môi cùng âu yếm hắn, trong tay bôi một chút nhuyễn cao, trực tiếp đưa ngón tay vào hậu đình của hắn.

Nói thật, tư vị kia cũng không dễ chịu, hơn nữa Cao Dật Tĩnh cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Quân Hoài Lân cầm cánh tay Cao Dật Tĩnh, không ngừng thở rên rĩ, bởi thật sự rất đau đớn, toàn thân hắn đều run rẩy, nhưng hắn sợ hắn kêu một tiếng đau đớn, Cao Dật Tĩnh sẽ lập tức đẩy hắn ra, vì thế hắn cố nén ý nghĩ đẩy trùng động của Cao Dật Tĩnh, chỉ có thể quay mặt đi, cố gắng để cho thân thể mình thả lỏng.

“A!”

Hắn kêu lớn, toàn thân cơ thế như bị chia làm đôi, hắn biết Cao Dật Tĩnh đã tiến vào thân thể hắn, lần trước mơ hồ chỉ biết rất đau, nhưng còn có nhiều kɧoáı ©ảʍ lẫn lộn, còn lần này ngay cả một tia cảm giác khoái hoạt cũng không có, Cao Dật Tĩnh trong cơ thể hắn trượt, nhưng lại vô cùng thô bạo, hắn đau đến mước nước mặt chảy xuống, vẫn không đẩy Cao Dật Tĩnh ra.

Mà lần này Cao Dật Tĩnh cũng hứng thú tẻ nhạt, một hồi liền rời khỏi thân thể hắn, Quân Hoài Lân mở rộng chân thở phì phò.

Cao Dật Tĩnh xuống giường, mặc y phục vào, cũng không nói gì, thẳng một đường rời khỏi phòng. Quân Hoài Lân nghĩ chính mình biểu hiện không tốt, làm cho Cao Dật Tĩnh mất hứng, hắn xuống giường đuổi theo, nhưng không ngờ tay chân lại bủn rủn, hạ thân đau đến nỗi không thể nhấc chân được, hắn mặt y phục vào, nhịn đây đi ra ngoài phòng.

* *

Cao gia rất lớn, Quân Hoài Lân vừa rồi được Vệ Ưởng mang vào, cho nên không nhớ đường, hắn vừa ra khỏi cửa, lại không biết chạy đường nào có thể kiếm được Cao Dật Tĩnh.

Đang lúc do dự, đã thấy Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng đi tới, hắn lắp bắp kinh hãi, muốn chạy, nhưng toàn thân đau đến đi còn không được.

Cao Dật Hiên đi tới trước mặt hắn, hàn khí trên mặt vô cùng kinh người, còn Vệ Ưởng với hắn trợn mắt nhìn nhau. Hắn không biết mình làm sai cái gì, lại dẫn tới khiến bọn họ đối với mình không thân thiện.

Cao Dật Hiên lạnh lùng nói: “Quân công tử, tam đệ của ta chính là giả vờ si ngốc, thử ngươi một lần, hiện nay hắn đã biết tâm ý của ngươi, hắn nói cả đời Cao gian này cùng ngươi làm bằng hữu, nếu ngươi có yêu cầu gì, Cao gia chúng ta sẽ đáp ứng. Ta đưa trước trăm hộp minh châu đến Quân gia ở Sơn Tây cho các ngươi. Tam đệ của ta nói tất cả tài sản Cao gian của hắn đứng tên đều thuộc về ngươi, tiền trang Cao gia sẽ đưa cho ngươi.

Nếu ngươi còn sợ không đủ, ở Sơn Tây chúng ta còn có một nhà tơ lụa nổi tiếng, chuyển tên sang cho ngươi; còn có, biểu muội ngươi cùng Khúc Thanh đã thành thân, đại khái ngươi hận Khúc Thanh, vừa khổ không võ công đòi lại tân nương của ngươi, cho nên chúng ta sẽ khơi chuyện này trên giang hồ, khiến Khúc Thanh không thể không bỏ vợ, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

Quân Hoài Lân nghe đến đầu óc mù mịt, cái gì minh châu, tiền trang, tơ lụa? Muốn Khúc Thanh bỏ vợ làm cái gì? Hắn vất vả mới để cho biểu muội gả cho Khúc Thanh.

“Ngươi đang nói cái gì? Cao Dật Tĩnh hắn ở đâu?”

“Tam đệ ta nói hắn đời này không muốn cùng ngươi gặp mặt, mời ngươi trở về Sơn Tây đi!”

“Vì cài gì?” Hắn vừa rồi làm không tốt sao? Hay hắn làm sai cái gì? Quân Hoài Lân thật sự bị đả kích.

Vệ Ưởng vẫn đứng bên cạnh Cao Dật Hiên, giống như luôn chịu đựng, nhưng với tình cảnh thế hắn không không lạnh băng như Cao Dật Hiên, hắn tức giận chửi ầm lên: “Ngươi thật vô sĩ, lại dùng thân thể để van cầu Cao Dật Tĩnh làm việc cho ngươi, ngươi đem tình yêu của Cao Dật Tĩnh đối với ngươi ra làm cái gì? Ngươi thật quá đáng, nếu Cao Dật Hiên dám đối với ta như vậy, ta đã sớm đánh chết hắn, lại muốn phỉ nhổ hắn!”

Cao Dật Hiên lạnh lùng lắc đầu, “Quên đi, không cần để ý đến hắn, đi thôi! Đợi lát nữa còn cùng ngươi học bài, không có thời gian cùng người như thế chấp nhặt.”

Suy nghĩ của Quân Hoài Lân hỗn loạn, sau khi nghe Vệ Ưởng nói, cả người đều ngây ra, kế tiếp là mãnh liệt phẫn nộ, hai người không để ý tới hắn mà bỏ đi, giống như muốn hắn tự nhận bẽ mặt mà rời khỏi Cao gia, còn Quân Hoài Lân tức đến phát điên, hắn xông tới, cũng không nhìn Cao Dật Hiên có thể một tay vung lên là đem hắn thư sinh văn văn nhược nhược ném xuống đất.

Hắn phát ta tiếng hét điên cuồng, công kích Cao Dật Hiên giận dũ hét: “Cao gia các người đều có bệnh phải không? Hỗn trướng! Đáng giận!”

Võ công Cao Dật Hiên rất cao, một cái là có thể biết người phía sau công kích không có võ công, y hơi nghiêng người, liền hiện lên công kích, nhưng thật ra xung lược của Quân Hoài Lân rất lớn, cả người ngã trên đất, va chạm bị thương cánh mũi, máu chảy ra, thoạt nhìn thật sự thê thảm vô cùng.

Vệ Ưởng giận dữ hét: “Ngươi dám đánh Cao Dật Hiên, ta đánh chết ngươi!”

Vệ Ưởng giơ tay muốn đánh Quân Hoài Lân, nhưng bỗng thấy trên mặt Quân Hoài Lân lệ rơi, tay hắn nhất thời không đi xuống, đứng chơi với giữa không trung.

Quân Hoài Lân một bên rống giận, một bên khóc nức nở: “Ngươi đánh a, tốt nhất là đánh chết cái đần độn ta đây!’

Tóc tai Quân Hoài Lân bù xù, cánh mũi lại bị thương, máu mũi chảy xuống, lại thêm nước mắt nước mũi, nhìn không ra thư sinh nhã nhặn, thật sự giống tên khất cái ngoài đường. Hắn vốn nước mắt chảy xuống, cuối cùng cũng khóc thét lên, hơn nữa càng khóc càng thảm.

Vệ Ưởng trợn mắt há hốc, đối với Cao Dật Hiên nói: “Phải chăng hắn điên rồi?”

Hơn mười tuổi Cao Dật Hiên đã ra ngoài kinh thương, gặp qua vô số người, một người có phải khóc thật hay không, y vừa nhìn đã biết. Con ngươi lạnh lùng hiện lên vài tia suy nghĩ sâu sa, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Quân công tử, có phải tam đệ ta hiểu lầm ý đồ ngươi tới tìm hắn không?”

Quân Hoài Lân giận dữ hét: “Đừng làm ồn ta, chờ ta khóc xong sẽ treo cổ tự tử, kiếp sau nếu có gặp ta sẽ không bao giờ yêu hắn, hắn cũng sẽ không đem tim ta ra mà giẫm đập, còn nói ta hiến thân cho hắn vì yêu cầu hắn làm việc, hắn vô sỉ cực điểm, mà ta cũng thật buồn cười đến cực điểm!”

Vệ Ưởng nghe hắn không ngừng khóc không ngừng mắng chửi, hắn kéo tay áo của Cao Dật Hiên, nghi hoặc nói: “Sao hai người bọn họ nói không giống nhau?”

Sóng mắt Cao Dật Hiên vừa chuyển, đại khái hiểu được đầu đuôi sự tình, y cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, ý bảo Vệ Ưởng chớ có lên tiếng. Y nói với Quân Hoài Lân: “Kiếp sau mới đi trả thù tam đệ của ta, không biết bao lâu? Nếu kiếp sau các ngươi không gặp mặt, chẳng phải là quá thuận tiện cho hắn. Tam đệ của ta từ sương phòng này đi đến cuối gian phòng đang buồn phiền, nhìn ngươi là muốn gϊếŧ muốn đâm, ta đều không có ý kiến. Xin lỗi không tiếp được!”

Vệ Ưởng còn muốn hỏi rõ, thì Cao Dật Hiên đã kéo hắn đi, hắn không đi, nói ồn ào lộn xộn thế nào cũng muốn làm rõ, Cao Dật Hiên chặn miệng hắn lại, đương nhiên là dùng đến môi y để ngăn chặn, thiếu niên bị hôn đến choáng váng, ngay cả đứng cũng không được.

Cao Dật Hiên ôm lấy hắn không còn khí lực tái làm loạn nháo nhào, trực tiếp đi vào sương phòng, Vệ Ưởng còn muốn ra hỏi rõ ràng, Cao Dật Hiên dứt khoát một không làm, hai không ngớt, cởi phục của hắn ra, làm cho hắn chỉ lo rêи ɾỉ, không còn thời gian đi quản chuyện người khác.

* *

Quân Hoài Lân vốn vẫn ngồi dưới đất khóc, càng khóc càng cảm thấy chính mình không đáng giá, càng khóc càng cảm thấy Cao Dật Tĩnh là tên hỗn đản, hắn càng khóc, nghĩ đến lời của Cao Dật Hiên, chính mình như đã chết, vạn nhất kiếp sau không gặp được Cao Dật Tĩnh, chính mình chẳng phải là thiệt thòi, cho nên tốt nhất đời này giải quyết chuyện đời này, trước tiên đi đánh Cao Dật Tĩnh đã, rồi sau đó chết cũng chưa muộn. Vì thế hắn ngồi dậy, lau nước mắt, tức giận chạy đến gian sương phòng cuối cùng.

Hắn mở cánh cửa sương phòng, Cao Dật Tĩnh quay lưng ra cửa ngồi, tâm tình của hắn tựa hồ cũng không tốt nên cúi thấp đầu. Tưởng Cao Dật Hiên tiến vào, tĩnh mịch nói: “Nhị ca, Quân Hoài Lân đi chưa?”

Tuy Cao Dật Tĩnh hồn bay phách lạc, nhưng bên tai nghe tiếng gió xẹt, y lập tức né, mặt của hắn phản xạ nhất thiên, lập tức quay đầu, không ngờ Quân Hoài Lân dùng bình hoa đánh y, y hoảng sợ.

“Ngươi chưa đi sao?”

Quân Hoài Lân vốn đã ngừng khóc, nhưng vừa nhìn thấy tên hỗn đản Cao Dật Tĩnh, hắn lại nhịn không được khóc lên, hơn nữa càng khóc càng phẫn nộ càng lớn, ném đồ đạc càng nhiều, ngay cả khăn trải bàn không gây thương tổn, đều bị hắn ném tới chỗ Cao Dật Tĩnh.

“Chờ ta gϊếŧ ngươi cái ô nhục này, ta sẽ đi chết!”

Quân Hoài Lân phát cuồng ném loạn đồ đạc, nhưng khí lực của hắn yếu, căn bản không gây tổn thương Cao Dật Tĩnh, cuối cùng trên bàn ghế đều hết, hắn đành nâng cái bàn, nhưng quá nặng, hắn nâng không được, cho nên quay sang cái ghế.

Nhưng ghế Cao gia được làm bằng gỗ đàn thượng đẳng, cũng nặng không kém, hắn nâng đến thở hồng hộc, mới nâng một tí, tay hắn mềm nhũn, rơi xuống chân hắn, đau đến phát khóc.

Cao Dật Tĩnh nhìn tóc tai hắn bù xù, trên mặt lại có vết máu, cánh mũi bị sưng lên, hơn nữa ánh mắt khóc đến sưng đỏ lên, quả thực thê thảm không chịu nổi, ngay cả trong lòng đối với Quân Hoài Lân có chút thất vọng, nhưng nhìn đến hắn thê thảm thế này, vẫn nén không được đau lòng nói: “Sao ngươi lại thê thảm thế này?”

“Ta thê thảm thì liên quan gì đến ngươi?” Quân Hoài Lân ôm chân khóc rống lên, nhất định chân hắn chảy máu.

Cao Dật Tĩnh thấy nét đau đớn không chịu nổi trên mặt hắn, trong lòng quýnh lên, tâm tình trìu mến đối với hắn vẫn không đổi lập tức ôm hắn lên, đưa hắn lên giường, kiểm tra chân của hắn rốt cuộc ra sao?

Thêm Bình Luận