Chương 9
Đàm Thiên Diễn trở về phòng ngủ, nhưng vẫn cảm thấy hết thảy như một giấc mộng, y lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được mãi đến nửa đêm, y cảm thấy có cái gì đó ấm ấm trong ngực mình, y hoảng sợ, lập tức tỉnh lại, nhìn xuống, mới phát hiện là Cao Dật Linh.
“Cao Dật Linh?”
Cao Dật Linh xoa xoa mắt, khàn khàn nói: “Đàm Thiên Diễn, ngủ trong lòng của ngươi thật thoải mái ác.”
Tuy rằng Đàm Thiên Diễn có cảm giác động tâm với tính thích làm nũng của hắn, nhưng y càng lo lắng là chuyện khác. “Ngươi không giận ta sao?”
Tay của Cao Dật Linh sờ xuống, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, không đoán được hắn đang làm chuyện gì.
Cả thân của Đàm Thiên Diễn cứng đờ, hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không nên lời. “Ngươi…ngươi…đang làm gì đó?”
“Còn nói được ra lời, vậy còn chưa đủ, ta đây càng tò mò.” Cao Dật Linh cười khẽ.
Đàm Thiên Diễn hổ rống một tiếng, lời nói run rẩy: “Đừng…đừng…đừng loạn…đến…”
“Như vậy mới gọi là làm càn.”
Quyến rũ động lòng người như vậy, trên thế gian có mấy nam nhân chịu được, Đàm Thiên Diễn nắm lấy bờ vai của hắn, hô hấp ồ ồ. ” Đủ rồi… Cao Dật Linh…Đứng lên…Đủ rồi.”
“Thật sự đủ sao?”
Đàm Thiên Diễn không chịu nổi Cao Dật Linh dịu dàng đáng yêu như vậy, trong nháy mắt bùng nổ…
Đàm Thiên Diễn nhìn hắn, đối với hành vi chủ động cầu hoan này làm y rợn đến cực điểm, ngược lại thật sự không biết sẽ nói gì với hắn.
Ngược lại Cao Dật Linh ôm lấy y, lại cười ngọt ngào: “Ngươi nói, bây giờ ta có giận ngươi hay không? Nếu còn giận như lời của ngươi, thì ta đã sớm cắn rớt cái nơi kia.”
Với tính khí cùng thủ đoạn của Cao Dật Linh, đích xác rất có thể sẽ làm ra chuyện này. Đàm Thiên Diễn nhịn không được nói: “Giống như đang nằm mơ, ngươi không giận ta?”
Cao Dật Linh hừ nói: “Vốn là rất giận ngươi, thật là tức chết ngươi, chính là…” Ánh mắt đen láy nhìn Đàm Thiên Diễn, ôm chặt y. “Chính là, ta vốn phải chết, nhưng ngươi thật sự yêu ta, ta mới có thể sống sót.”
“Vì sao nói như vậy?”
Cao Dật Linh nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Lúc nhỏ ta đã chết ngoài ý muốn, bất quá ta phải sống lâu chứ không đoản mệnh như vây, được Thần tử Miêu Cương chạm một cái liền sống dậy chẳng qua mệnh ta chỉ vay mượn đến trước mười tám tuổi, sau mười tám tuổi sẽ tìm người duyên mệnh. Thần tử sẽ chỉ định đến nơi nào đó, bọn ta sẽ gặp người kéo dài mệnh sống chúng ta, người kia của ta là ngươi, cho nên ta thật sự yêu ngươi, ngươi cũng phải yêu ta yêu đến nguyện ý đem mệnh giao cho ta mới được, như vậy hai chúng ta mới có thể sống sót cùng nhau. Lúc trước, ngươi không yêu ta, chỉ là gạt ta, cho nên ta giận ngươi lắm.”
Sau đó, Cao Dật Linh đưa mặt dán lên ngực của Đàm Thiên Diễn, ngữ khí ôn nhu: “Chính là chúng ta chết đi, rồi sống lại, ta chỉ biết ngươi thật tình yêu ta, nếu không ta tuyệt đối không sống được, đương nhiên sẽ không sinh giận dữ với ngươi huống chi lúc nhìn thấy dược sư muốn gϊếŧ ngươi, trong tâm của ta thống khổ vật lộn, liền hiểu được chính mình đã không còn tức ngươi, ngược lại rất yêu ngươi. Nếu đều thừa nhận ta yêu ngươi, vậy kiếm ngươi đấu trí, không phải là lãng phí thời gian sao? Ta mới không làm chuyện nhàm chán như vậy.”
Hắn nói chuyện ngọt ngào ôn nhu, lại mang ý vị làm nũng, Đàm Thiên Diễn một lòng tê dại. Y quay lại ôm lấy Cao Dật Linh. “Ngươi vừa nói thần tử Miêu Cương sẽ chỉ dẫn các ngươi đến nơi nào đó, các ngươi giống như có rất nhiều người phải không?”
Cao Dật Linh thẳng thắn gật đầu. “Đúng vậy, ta là người phát tác thứ hai. Người đầu tiên phát tác chính là đệ đệ của dược sư, người hắn muốn tìm là ngũ ca của ta, ngũ ca ta bị hắn dắt mũi vòng vòng, lại mê đến choáng váng đầu óc. Ngươi nghĩ xem, đệ đệ của dược sư cũng giống như dược sư, dược sư xinh đẹp như vậy, đệ đệ của hắn đương nhiên cũng không kém cá tính của đệ đệ hắn tốt hơn hắn nhiều, hơn nữa đệ đệ hắn vừa kiều vừa mị, tuy rằng ngũ ca của ta suy nghĩ đơn giản, nhưng y cũng không phải ngu ngốc, nhìn thấy món hàng tốt khẩn trương đến ăn!”
Nghe hình dung của hắn vô cùng khoa trương, Đàm Thiên Diễn không thể tưởng tượng lão ngũ Cao gia – cái tên nam tử quái tự chuyên đánh kẻ xấu làm sập nhà lại đi yêu thương một nam nhân.
“Có phải ngoại trừ ngũ ca của ngươi yêu thương đệ đệ của dược sư, bằng không đệ đệ của dược sự sẽ chết như vậy phải không? Cũng giống tình huống của ngươi.”
Cao Dật Linh gật đầu. “Đúng vậy, bọn người chúng ta bởi vì người được thần lực của thần tử mà có sinh mệnh, đều ở trong nhà của thần tử Miêu Cương, nếu người mệnh định không yêu thương bọn ta, bọn ta sẽ chết chẳng qua trước khi chết đều ba lần phát tác, cho nên bọn ta có thể sống sót, đều thật cảm tạ thần tử.”
Hắn lại nói buồn đau: “Bất quá, cũng không phải những người khác đều may mắn như ta vậy. Ta cho ngươi biết ác, dược sư không có nửa kia mệnh định, thần tử thay hắn tính nhiều lần, nếu hắn không có cổ quái cỡ nào, ý đúng hơn là căn bản không có người sẽ yêu thương hắn, tuy rằng hắn xem ra không có ái nhân, nhưng hắn thật đáng thương như vậy. Thần tử mềm lòng, tình cảm với hắn rất tốt, thần tử nhất định thầm vì hắn mà khóc vài lần.”
“Có phải là dược sư chỉ cần ba lần phát tác, hắn sẽ chết phải không?”
Cao Dật Linh gật đầu. “Ừ, kỳ thật dược sư là người tốt lắm, tuy rằng hắn rất thích đơn độc, lại không thích nói chuyện, nhưng hắn đối với mọi người ở nhà thần tử tốt lắm. Ngươi xem, ta nói ta không muốn gặp lại ngươi, hắn liền cho ngươi phiền toái, muốn gϊếŧ ngươi bất quá ta nghĩ hắn muốn ta hiểu tâm ý của chính mình, không phải thật sự muốn gϊếŧ ngươi, ngươi không thể trách hắn ác.”
Hắn lại thuận miệng nói tiếp: “Hắn cũng rất thương đệ đệ của hắn, ta nghĩ hắn có thể bỏ mặc đệ đệ chính mình đi theo ngũ ca của ta, chính là biết mình sắp chết, hắn vừa chết, đệ đệ của hắn nhất định sẽ khóc rất thảm, cho nên hắn dứt khoát để cho đệ đệ của hắn đi theo ngũ ca của ta, mắt không thấy thì không rõ. Sau khi hắn chết, đệ đệ của hắn cách xa như vậy, nhìn không thấy thi thể của hắn, sẽ không khóc khổ sở như vậy.”
“Đây là tình huynh đệ của bọn hắn.”
“Đúng rồi, dược sư nói, lúc trước khi ta chết, ngươi cũng chết đi, hắn nói khi đó hắn chết giả, cũng không phải chết thật sự bởi vì ngươi muốn đưa một nửa linh hồn cho ta, ngươi không cần cảm thấy sợ hãi.”
Nói xong chuyện, ánh mắt của Cao Dật Linh lại trượt đi, nhìn Đàm Thiên Diễn, nghịch ngợm cười nói: “Ta hỏi ngươi, ta vừa rồi giúp ngươi làm rất thoải mái sao?”
Đàm Thiên Diễn không nghĩ tới hắn sẽ hỏi trắng trợn việc này, nhìn không được trở mình trợn mắt. “Ngươi kín đáo một chút được không?”
Cao Dật Linh chu miệng nói: “Vừa rồi ta dùng sức như vậy, ngươi nên biết là ta nhìn rất nhiều sách tham khảo, mới ‘đỏ mặt’ làm chuyện này, chẳng qua ta chỉ hỏi một chút, ngươi liền chê ta không kín đáo? Ta sao không kín đáo? Ta chỉ muốn…”
Đàm Thiên Diễn thật sự nghe không nổi nữa, y vội vàng ngăn lại: “Đủ rồi, ta muốn ‘đỏ mặt’ “
Cao Dật Linh mới không tin.
“Gạt người, ta biết ngươi sẽ không ‘đỏ mặt’ mà? Kinh nghiệm của ngươi rất nhiều, lần trước ta nhìn thấy người lừa một nữ nhân, đem nàng lừa lên giường nữ nhân kia còn không phải làm chuyện ta vừa làm, ngươi cũng không chê nàng không kín đáo. Bộ ngực của nữ nhân kia thật lớn, lớn thế này…”
Cao Dật Linh so so một phạm vi, bộ ngực lớn như vậy rất hiếm gặp, Đàm Thiên Diễn vừa nghe hắn nói, là biết hắn đang nói ai, y giật mình thiếu chút nữa nói lắp.
“Sao ngươi… sao biết?”
Cao Dật Linh làm bộ mặt ‘bị ta bắt được’. “Ngươi sợ ta biết, vậy ngươi sẽ không muốn làm ‘bụi’ ta sớm nói cho ngươi rồi, một năm trước ta luyện một loại vu thuật, mặc dù ta không thấy rõ ngươi lắm, nhưng ngươi cùng người khác làm chuyện, ta nhìn rất rõ ràng. Kỳ thật ngươi rất háo sắc, còn đối với nữ nhân kia làm…”
Đàm Thiên Diễn che cái miệng đang bô bô của hắn, dở khóc dở cười. “Đó là chuyện trước kia, đừng nói nữa, từ khi gặp ngươi, nữ nhân khác ta liền thấy chướng mắt.”
“Có đúng hay không hay lại dùng lời ngọt mà lừa ta?” Cao Dật Linh quay mặt không đoái hoài sang một bên.
Đàm Thiên Diễn nói: “Nếu ta nói ngọt lừa ngươi, khi đó nhìn ngươi cùng Lâm Chỉ Chính một chỗ, sẽ không tức giận đến toàn thân phát run.”
Cao Dật Linh quay lại, nhìn Đàm Thiên Diễn, lấy tay vuốt ***g ngực của y, nhỏ giọng hỏi: “Thật hay giả? Ngươi tức giận đến phát run? Vì sao, ta lại không làm chuyện không tốt với hắn?”
“Hắn muốn hôn ngươi, ngươi lại nằm trên đùi của hắn, chẳng phải là ngầm ra hiệu hắn, còn gây chuyện với ta!”
Nghe Đàm Thiên Diễn nói quá quắt như vậy, Cao Dật Linh phản bác nói: “Mới không có, ngươi nghĩ bậy, trước kia ta mệt, cũng nằm trên đùi của thần tử, thần tử như ca ca của ta, vì sao không thể nằm trên đùi hắn?”
“Ngươi tuấn mỹ đáng yêu như vậy, người ta sẽ có tà niệm với ngươi.”
Cao Dật Linh đối với mậu luận của y cười hì hì. “Đó là ngươi chưa thấy thần tử, ta so với thần tử, quả thực khó coi muốn chết thần tử là người đẹp nhất thế gian, hắn không chỉ dung mạo đẹp, khí chất đẹp, lại còn cao quý, tâm địa thuần khiết, hắn mà đối ta có tà niệm mới là lạ. Nếu ngươi nhìn thấy thần tử, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thuần khiết cao quý, cái gì gọi là bất luận so với kẻ nào, hắn chân chính là thần trong thần.”
Cao Dật Linh tiếp tục nói: “Nghe nói mùa đông rất lạnh hắn bị người ta ném trên đường, được thần tử đời thứ nhất nhặt về, ngươi biết không? Khi đó dã thú hung ác nhất Miêu Cương chẳng những không ăn thịt hắn, tất cả còn vây quanh hắn, giúp hắn sưởi ấm, không để hắn chết cóng, cho nên thần tử đời thứ nhất mới có thể từ rất nhỏ liền ủy nhiệm hắn làm thần tử, bởi từ nhỏ hắn đã có thần lực, cho nên khi hắn còn rất nhỏ, đã có thể làm cho ta sống lại.”
Đàm Thiên Diễn đích xác chưa từng nghe chuyện huyền dị như vậy, còn Cao Dật Linh nói cứ như đang tán gẫu chuyện thường ngày ở huyện, cho nên không có khả năng lừa y. “Thế gian này thật là lớn, có nhiều chuyện ta không biết.”
“Đàm Thiên Diễn, ta hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời ta.”
Dù sao là nhàn thoại gia thường (tán gẫu chuyện thường), hắn nhảy đề tài thật mau cũng không hề gì, Đàm Thiên Diễn gật đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngày hôm đó ngươi vì sao ra sức hôn ta như vậy a? Ta vẫn đánh ngươi, ngươi vẫn còn hôn…”
Nói đến tàn bạo ngày hôm đó, Đàm Thiên Diễn ngượng ngùng nói: “Ngươi thật không đoán ra sao? Ngươi còn nói chính mình thông minh mà?”
Cao Dật Linh vùi vào trong ngực của y, nói diễm lệ: “Ngươi ta muốn nghe ngươi nói thôi, không muốn tự mình đoán.”
Hắn cầu y đáng yêu như vậy, Đàm Thiên Diễn chịu đựng thấy rằng mình thật ngu ngốc mà lại cung khai hết suy nghĩ: “Ta ghen, phi thường ghen, ghen đến mất đi lý trí.”
“Thật sự như thế khiến ngươi ghen sao?”
Cao Dật Linh lại ngọt ngào hỏi, một bên hỏi, một bên cởi vạt váo của y, dán mặt mình lên ngực của y, âu yếm cắn, khiến Đàm Thiên Diễn thở dốc vì kinh ngạc, Cao Dật Linh nhịn cười nói: “Ngươi nói a, ta đang nghe.”
Nhìn Cao Dật Linh ngọt ngào đến khiến người ta muốn nuốt hắn vào, hiện tại Đàm Thiên Diễn nào có tâm tình nói chuyện, toàn bị tâm hắn đều đặt vào động tác vừa cắn vừa liếʍ kia của Cao Dật Linh. Y điều tiết hô hấp, hết sức tự kiềm nói: “Ghen đến muốn gϊếŧ Lâm Chỉ Chính, sau đó ném ngươi lên giường, hôn chết ngươi.”
“Thật sao? Ta chỉ coi Lâm Chỉ Chính là ca ca mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Đầu của Cao Dật Linh đi xuống, hôn lên rốn của y, làm cho Đàm Thiên Diễn nhanh chóng thở không nổi.
Đàm Thiên Diễn không biết bị hắn liếʍ nhẹ như vậy, cái loại cảm giác vui sướиɠ này liền làm cho toàn thân y thoải mái. “Ngươi học cái này ở đâu?” Y bình khí hỏi, sau đó ánh mắt lộ vẻ hung ác. “nếu là học cùng nam nhân khác, ta sẽ không tha thứ cho nam nhân kia.”
“Không phải, ta đọc trong sách. Ta xem rất nhiều sách, muốn học mấy chiêu dụ dỗ ngươi, nếu không ngươi là cái loại hoa hoa công tử, nhất định rất nhanh sẽ ngắm trúng nữ nhân khác ta muốn ép ngươi đến không còn tinh lực nhìn nữ nhân khác, trong đầu chỉ có nghĩ đến ta. Hiện tại trong đầu ngươi có thầm nghĩ đến ta hay không?”
Đàm Thiên Diễn phản áp trụ hắn, Cao Dật Linh lên tiếng cười. “Đáng ghét, ngươi không thể áp ta! Ta muốn cho ngươi cảm thấy thực thoái mái, sau đó ngươi sẽ không rời ta, sau đó yêu ta yêu đến không có ta là không được…”
Hắn còn chưa nói xong, Đàm Thiên Diễn liền lấp kín cái miệng của hắn, đó là một nụ hôn vô cùng bá khí (thô bạo, ngang ngược), hôn đến hắn nói không ra lời.
Cao Dật Linh bị y hôn đến cả mặt ửng đỏ, môi sưng đỏ gắt giọng: “Ngươi thế nào mỗi lần đều hôn người như vậy, miệng của ta bị ngươi cắt đứt.”
“Ta đợi một lát sẽ cho ngươi cắn lại.” (Đồ quỷ nà, làm hư con nít rồi:”>) Đàm Thiên Diễn phiến tình ghé vào tai hắn nói: “Hơn nữa hoa hoa công tử thích làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn thoải mái đến nói không ra lời, làm cho tình nhân của hắn cả ngày chỉ nghĩ đến hắn.”
Cao Dật Linh đã muốn đỏ mặt, hơi thở của Đàm Thiên Diễn lại thổi vào lỗ tai mẫn cảm của hắn, làm cho hắn ngâm khẽ một tiếng cười. “Ngứa quá.”
“Có ngứa nữa không?” Đàm Thiên Diễn vuốt lỗ tai của hắn, trượt xuống cổ, vạch trần y phục của hắn, từng cái từng cái được cởi ra.
Cao Dật Linh loạn kêu lên: “Không được, ta cũng muốn cởi của ngươi, chỉ có ngươi cởi của ta, không công bằng.”
“Đừng ồn ào, ngoan ngoan nằm xuống, ta muốn hảo hảo nhìn ngươi.”
Y lại hôn, lại nụ hôn bá khí làm cho Cao Dật Linh không có thời gian nói chuyện. Rốt cuộc Đàm Thiên Diễn phát hiện biện pháp trị Cao Dật Linh, hơn nữa biện pháp này chính y cũng rất thích, càng có thể làm cho Cao Dật Linh không có thời gian hỏi lung tung, y quyết định về sau phải dùng thường xuyên biện pháp này.