Chương 3
Sửa lại vì có phần bị thiếu, thiếu phần ấy ấy của anh Vân và em Phong. Mong mọi người thông cảm vì sự thiếu sót của ta. *cười trừ*Anh Vân thật mà mặt dày và máu lửa.Trốn không thoát, hiện tại cũng như thế trốn không thoát!
Lãnh Hà Phong đã thở dốc đến mức không nói chuyện được, Cao Dật Vân càng hôn lên hai gò má hắn, y lại thổi bên tai hắn; Lãnh Hà Phong một trận run rẩy, tay yếu ớt vô lực, ngay cả nắm lấy y phục của Cao Dật Vân cũng không được. Hắn quay mặt chỗ khác, biết rằng chuyện đêm hôm đó lần nữa xảy ra.
“Hà Phong, ta chưa từng nói với ngươi là ngươi thật đẹp?”
Lời nói của Cao Dật Vân như trêu chọc lại như nghiêm túc, khiến Lãnh Hà Phong đoán không ra y nói lời này thật hay không lại tìm hắn đùa giỡn.
Hắn cắn chặt răng không nói lời nào, sau lại nhắm mắt lại, thà ở sâu trong bóng tối, cũng không muốn nhìn thẳng khuôn mặt người trước mặt; kháng cự rất tiêu cực, nhưng cũng là hiện tại hắn có khả năng kháng cự lớn nhất.
Ngoan cố đối mặt y, Cao Dật Vân xém phải cười ra, nhưng lại cúi đầu, liếʍ lộng cổ của hắn; cảm giác ướŧ áŧ cùng cảm xúc tê dại hỏa nhiệt, khiến cơ thể Lãnh Hà Phong phản ứng, nhưng hắn vẫn không nói lời nào.
Nhìn hắn kháng cự tiêu cực, Cao Dật Vân nhịn không được bật cười.” Hà Phong, ngươi ngoan cố như vậy thật sự là rất khả ái, rất khả ái.”
Lãnh Hà Phong kịch liệt thở, bởi toàn bộ y phục đã bị mở rộng, tay của Cao Dật Vân lướt qua lướt lại trên người hắn; vuốt ve rất nhẹ, khơi mào từng trận run rẩy của hắn, tựa như không muốn hắn thỏa mãn tựa như do dự trên người hắn.
“Chưa đủ sao? Hà Phong.” Cao Dật Vân ghé vào tai hắn phiến tình thầm thì, như muốn khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của hắn.
“Câm miệng! A…”
Tay của Cao Dật Vân đột nhiên thâm nhập vào trong y sam, vuốt ve tấm lưng trần; thân thể Lãnh Hà Phong không ngừng nóng lên, miệng rốt cuộc nhịn không được rêи ɾỉ cuồng loạn.
“Ta thích nghe tiếng rêи ɾỉ của ngươi nhất. Sau đêm hôm đó, ta thường nhớ lại, đến cuối cùng thì thể chất dược hương của ta khiến ngươi phát âm thanh này, hay là mị lực của ta khiến ngươi khó mà chống lại được?”
“Ngươi bớt…bớt vô sỉ!”
“Ta nghĩ ngươi nhớ đến sắp phát cuồng, hiện tại rốt cuộc chúng ta có thể gặp mặt, thế mà ngươi lại nói ta vô sĩ, Hà Phong, ngươi thật sự là… chậc chậc!” Y đối với người trước mắt có chút sủng kiều
(cưng chiều), lại có chút bất đắc dĩ, giống như đem Lãnh Hà Phong trở thành hài tử vĩnh viễn cũng không chịu dạy dỗ.
“Ngươi bớt đem ngươi khác thành hài đồng mười tuổi mà đùa giỡn đi!” Lãnh Hà Phong lạnh như băng nói, lại bởi thân thể cao nhiệt mà thở dốc dồn dập, chẳng những cảm giác không có
dấu hiệu tức giận, ngược lại di ảnh cực kỳ muốn cầu người sủng ái.
“Ta đương nhiên biết người không phải hài tử mười tuổi, thân thể của ngươi thật tuyệt vợi, tuyệt không giống hài đồng mười tuổi.” Cao Dật Vân cười hi hi, sau đó cúi đầu, trèo qua thân của Lãnh Hà Phong, khẽ vuốt nửa thân trên gần như lộ ra hoàn toàn.
Lưng của Lãnh Hà bị kí©h thí©ɧ, nhịn không được run rẩy, lần thứ hai phát ra tiếng thở dốc dồn dập.
Hắn cảm thấy lưng rất nóng, nơi bị Cao Dật Vân mơn trớn lại càng nóng hơn, sức nóng kí©h thí©ɧ đến độ đầu óc hắn hỗn độn. Còn Cao Dật Vân như cảm thấy sờ vậy chưa đủ, y cúi đầu, hôn lên tấm lưng trắng nõn của Lãnh Hà Phong.
“Ngô —- Ngô —–” đem mặt vùi vào gối, mới có thể che dấu tiếng rêи ɾỉ cuồng loạn của mình. Lãnh Hà Phong toàn thân phát run, chỉ mới bị hôn lên lưng, toàn thân liền không còn khí lực, nếu bị hôn đến nơi mẫn cảm, mình không phải sẽ lại như ngày ấy không thể kìm chế được?”
Hắn kịch liệt giãy giụa, “Buông ra! Cao Dật Vân, buông —-”
Giãy giụa của hắn đối láy cái hôn sâu mãnh liệt của Cao Dật Vân. Lời lẽ của hắn hoàn toàn bị Cao Dật Vân che lại, cưỡng chế, không chút lưu tình, trong miệng của hắn đều là mùi của Cao Dật Vân, mùi kia bao hàm cả dược hương, sau khi hắn nuốt thóa dịch đầy dược hương, toàn bộ thân thể của hắn càng ngày càng xụi lơ vô lực, cũng càng ngày càng chịu đựng kí©h thí©ɧ không dứt, điều này căn bản ý chí của hắn không thể kháng cự được.
Cao Dật Vân nằm sấp lên người hắn, căn bản hắn không thể động đậy, không cách nào dùng lực để mình bò dậy, chỉ có thể bị Cao Dật Vân hôn không ngừng, hôn đến cơ hồ không thể thở được.
“Đứa ngốc, không phải bị hôn sẽ không thể thở, dùng mũi của ngươi thở, đừng nín thở!”
Cao Dật Vân vuốt ve tóc của hắn, ngữ khí vô cùng yêu thương, nhưng nụ hôn của y lại càng vô cùng mãnh liệt, không cho hắn cự tuyệt cùng những lời lẽ hi hí không ngừng của y.
Hầu kết của hắn lên xuống, Lãnh Hà Phông nuốt không ít thóa dịch mà Cao Dật Vân cố ý cho hắn, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tựa hồ tràn ngập mùi kỳ lạ.
Lãnh Hà Phong đương nhiên biết Cao Dật Vân đang làm cái gì, y cố ý muốn cho hắn ngay cả khí lực chống cự cũng không có. Hắn nắm lấy y sam của Cao Dật Vân muốn đẩy y ra, nhưng chẳng những không đẩy ra được, cuối cùng còn biến thành nắm bắt vô lực; hắn bị hôn đến khí lực không còn chỉ thở dốc, cả mặt đỏ ửng, tim đập kinh hoàng, thân thể bắt đây có phản ứng.
Lần thứ hai Cao Dật Vân hôn lên lưng hắn, Lãnh Hà Phong nắm lấy đệm giường, kích động kêu lên; hắn xoay vắt đệm giường, cảm giác thân thể mất đi khống chế mà kịch liệt điên cuồng run rẩy.
“Không! Không muốn!”
Hắn nỗ lực chống cự cái cảm giác làm cho người ta choáng váng mê hoặc, dùng hết toàn lực kêu to, nhưng chuyển đến sắp như thành khinh nhu vô lực.
“Được! Ngươi được nhiên được.”
Cao Dật Vân không hề lỗ mãng trêu đùa như trước, ánh mắt của y tràn ngập chấp nhất cùng kiên định, hơn nữa thái độ cường ngạnh làm cho chống cự của Lãnh Hà phong hình đồng hư hữu.
Lãnh Hà Phong không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy xuống; đây không phải lệ dịch của nỉ non, mà là đã bị kí©h thí©ɧ hoan ái dẫn đến cuồng hỉ.
Cao Dật Vân hôn lên lệ của hắn, “Hà Phong, ta sẽ không bởi vì ngươi khóc mà ngừng lại, ta không phải là nam nhân yế đuối; ngươi có thể cự tuyệt, cũng có thể nhận, mặc kệ ngươi làm thế nào, ta chính là muốn có được ngươi. Ngươi cự tuyệt ta một trăm lần, ta liền đối với ngươi một nghìn lần; ngươi cự tuyệt ta một nghìn lần, ta liền ôm ngươi một vạn lần, cho đến khi ta ở trong đầu, trong lòng của ngươi mà thôi.”
“Vì sao là ta?” Lãnh Hà Phong mất đi kiềm chế hét to.
Cả người hắn run rẩy, nước mắt đầm đìa, không nghĩ ra vì cái gì lại coi trọng mình? Với bề ngoài cùng năng lực của Cao Dật Vân, hẳn có thể tìm một người tốt hơn hắn, càng là người vô khuyết điểm; mình là sát thủ cô độc, thể chất quái dị, tình tính cổ quái, ngoại trừ khuôn mặt ra, căn bản không có gì so được với người khác.
(Ảnh thích chính là cái quái quái cùng khuôn mặt của em đó =..=)
“Vì sao không phải là ngươi?”
Câu trả lời của Cao Dật Vân làm cho Lãnh Hà Phong giật mình thất thần. “Trả lời kiểu gì vậy?”
“Vậy ngươi muốn câu trả lời thế nào?”
Lãnh Hà Phong nhìn khuôn mặt của Cao Dật Vân trong bóng đêm, “Nếu chỉ bởi khuôn mặt này, vậy ngươi có thể tìm thấy nữ nhân còn đẹp hơn ta, càng mị hơn; với tài trí cũng võ công của ngươi, ta tin đó là chuyện rất dễ dàng.”
“Ta chỉ muốn cùng ngươi ân ái, từ sau một năm trước khi gặp ngươi, ta không còn nhìn nam nhân hay nữ nhân nào, trong lòng ta chỉ nghĩ đến ngươi; ta chỉ nghĩ phải ân ái với ngươi như thế nào, làm thế nào cho ngươi thỏa mãn.” Y vuốt vuốt mái tóc của Lãnh Hà Phong, tiếp tục nói: “Ta không chỉ muốn cho ngươi được thỏa mãn, còn muốn ngươi không kìm chế được mà vặn vẹo cùng hưởng ứng với thân thể ta, muốn ngươi thở dốc kêu tên ta.”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
“Với ta mà nói, không có chuyện gì là không thể.”
Nói xong, Cao Dật Vân cởϊ qυầи của Lãnh Hà Phong xuống, Lãnh Hà Phong liền không che dậy như vậy nằm trong bóng tối; Cao Dật Vân đưa tay vuốt hắn, cảm xúc băng lãnh kia được hỏa nhiệt tiếp xúc, làm cho Lãnh Hà Phong thở hổn hển, toàn thân phát run càng lợi hại hơn, hiển nhiên là nghĩ đến chuyện đêm hôm đó.
“Còn nhớ đêm hôm đó ta tiến vào ngươi ở nơi này có cảm giác gì không?”
Lời nói của Cao Dật Vân như tơ như mật, ngón tay của y vuốt vẻ nơi tư mật của Lãnh Hà Phong, khiến hắn rùng mình một cái.
“Nơi này của ngươi thật chặt, ta mơn trớn đã lâu vẫn là không vào được, mà mỗi lần mơn trớn một chút, toàn thân ngươi liền run lên; ngươi không hiểu được thân thể của ngươi muốn cái gì, nhưng ta biết ngươi cầu ta, cầu ta nhanh
nhanh đi vào.”
“Đừng nói nữa!” Lãnh Hà phong điên cuồng hét lên, hắn cảm thấy giận, thẹn, càng khó chịu không thể cự tuyệt.
Ngón tay của Cao Dật Vân mềm mại đẩy ra cánh mông của hắn, khẽ xoa có lỗ nhỏ của hắn, lại nhẹ nhàng sáp nhập.
Lãnh Hà Phong nhịn không được nắm chặt gối, đem mặt vùi vào, như điên nhưng cuống mở miệng hô hấp, xem ra không khí trong thân thể tuyệt không đủ.
Cao Dật Vân nằm lên lưng của Lãnh Hà Phong, du͙© vọиɠ ngạnh đĩnh mãnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn, cái loại cảm giác được tạo ra làm cho Lãnh Hà Phong cắn răng ngâm nhẹ.
“Vẫn không thích ứng đúng không? Bởi ngươi vẫn kháng cự mãnh liệt ta. Lòng của ngươi nếu cự tuyệt ta, thân thể của ngươi cũng vậy không ngừng kháng cự, cho dù có thể chất dược hương trợ giúp, vẫn là cảm giác là ta cùng ngươi mãnh mẽ ân ái; ngươi khó chịu như vậy, ta xem ra cũng không dễ chịu.”
“Buông… A!”
Một cái đẩy mạnh cuồng mãnh, mãnh liệt làm cho Lãnh Hà Phong phát ra tiếng kêu run rẩy. Toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân như bị xé rách cuồng loạn run rẩy, cái cảm giác đau ở phía sau truyền vào cơ thể, làm hắn phát tiếng rên nhẹ, thống khổ đến hít thở cũng không thông.
“Thả lỏng! Bằng không ngươi sẽ càng khó chịu.”
“Không!” Hắn kiên trí thân thể cứng cồng, bảo hộ cái tự tôn duy nhất của hắn, không cầu xin Cao Dật Vân phải thỏa mãn khát vọng của thân thể mình.
“Ngươi a! Ai…Ta đây giúp ngươi tốt hơn.”
Cao Dật Vân vươn tay cầm du͙© vọиɠ của Lãnh Hà Phong; tay chân của Lãnh Hà Phong bủn rủn ngưỡn thân.
Cao Dật Vân vuốt ve khi mạnh khi nhẹ, Lãnh Hà Phong nắm chặt quyền, thân thể trở nên vừa nặng vừa đâu, nhưng hắn sớm phân không được thống cảm là cảm giác vui sướиɠ trong cơ thể hắn dần khuếch tán.
Cao Dật Vân ở phía sau hắn tới tới lui lui ra ra vào vào, hơn nữ hôn lên lưng trần của hắn, vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, không ngừng lấy tay kí©h thí©ɧ hạ thân của hắn.
Loại cảm giác kí©h thí©ɧ này quá mức, hắn không khống chế được rên lên. Cảm giác tê dại theo từ phần eo lan tràn khắp thân, hắn kêu nhỏ, thút thít, thề nào cũng không thể làm cho Cao Dật Vân dừng tay, cảm giác thoải mái của tìиɧ ɖu͙© làm cho hắn vô lực kháng cự.
“Ta yêu ngươi, Hà Phong, ta muốn cho ngươi đến với hoan du lớn nhất.”
“Không!”
Theo sự lay động của Cao Dật Vân, nước mắt của Lãnh Hà Phong chảy từ khóe mắt đến cổ, đó là nước mắt hưng phấn cuồng hỉ, cũng là đối với tượng trưng bi thương của thân thể không thể khống chế.
“Ngươi nói một ngàn cái không, ta sẽ nói một vạn lần! Hà Phong, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi!” Theo sự lay động của cơ thể, Cao Dật Vân không ngừng nói ái ngữ, giống như thôi miên Lãnh Hà Phong, càng nhưng không ngừng thổ lộ tình yêu tràn đầy trong lòng.
“Không!”
Theo tiếng không, thân thể Lãnh Hà Phong một hồi run rẩy, bắn ra dịch, cơ hồ ở lúc cao trào hắn đã bất tỉnh.
Khi hắn ý thực được, vẫn là toàn thân xụi lơ, Cao Dật Vân đem hắn vô lực ôm vào lòng, vì y trị liệu nội thương vừa rồi hắn dám dùng nội lực khống chế hồng phong.
***
Trời sắp sáng, bốn bề yên tĩnh, Lãnh Hà Phong cảm giác không còn tức ngực, trái lại Cao Dật Vân mệt mỏi đã ngủ. Cao Dật Vân ngủ ở bên trong sườn, Lãnh Hà Phong lại ngủ bên ngoài sườn; hắn vươn tay chụp lấy lưỡi dao sắc bén.
Khả dĩ thiết đoạn kim lưỡi dao sắc bén, nắm chặt bàn tay, mặt không chút thay đổi nhẹ giơ đao lên. Lúc này thân thể hắn vẫn xích͙ ɭõa, trên người chỉ phủ cái chăn mỏng, cảm giác mồ hôi cùng dịch lúc ân ái dính ẩm ướt, mùi dược trên người Cao Dật Vân phảng phất trong không khí.
Cao Dật Vân đang ngủ, dù y là cao thủ nhất lưu, khi ngủ say không phòng ngự hắn lại công kích khoảng cách gần như vậy.
Hắn nắm chặt chuôi đao, chỉ cần xoay người đâm một nhát, cũng nhất định bị trọng thương; nếu bây giờ hắn không chút do dự đâm xuống, Cao Dật Vân tuyệt đối vô lực phản kháng.
Hắn khẽ xoay người đối mặt Cao Dật Vân, trong bóng đêm hắn đợi thật lâu, hai mắt dần dần có thể phân biệt cảnh vật, hắn có thể trông thấy khuôn mặt Cao Dật Vân, cho dù không phải là trông thấy hoàn toàn, thế nhưng hắn vĩnh viễn nhớ kỹ người nam nhân này khi hé ra khuôn mặt khiến người ta mục huyễn thần mê(1) như thế nào.
Hắn run rẩy hít hơi, cơ hội chỉ có một lần.
Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ tới lúc nãy sau khi cùng Cao Dật Vân hoan ái, ôn nhu điểm huyệt hắn, vì hắn trị liệu khí tức ở ngực. Hắn chưa từng nhận qua che chở cùng ôn nhu yêu thương như vậy, Cao Dật Vân không chỉ trị liệu ngực trất hắn, còn vì hắn lau mồ hôi, xoa bóp, hơn nữa còn trìu mến hôn lên môi hắn.
Lúc này thanh đao như nặng ngàn cân, khiến hắn gần như không nâng nổi tay. Mồ hôi lạnh tuôn ra, thân thể hắn hơi run run; nhưng hậu đình ẩn ẩn đau, khắp nơi biểu hiện hắn vừa rồi hưởng thụ đến vui sướиɠ ra sao, cũng chịu khuất nhục như thế nào, mà khuất nhục thì hắn không thể chịu đựng được.
Nếu nói là hắn Lãnh Hà Phong nguyên nhân thể chất đặc biệt mà vô phương có tình nhân, có bằng hữu, vậy hắn là duy nhất có được, cho dù một phần khiến coi là kiêu ngạo tự tôn mà thôi; mà sinh mệnh duy nhất của hắn đáng giá kiêu hãnh, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ muốn đoạt đi phần tự tôn này của hắn, ngay cả Cao Dật Vân cũng vậy.
Hắn nắm chặt chuôi đao, chặt đến nỗi khiến chuôi đao nhô ra ấn lên tay hắn, tiếp đó đâm mạnh nhắm người của Cao Dật Vân.
Lúc này, Cao Dật Vân bỗng mở to mắt nhìn hắn. Khi hắn cùng Cao Dật Vân bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt hô hấp của hắn như ngưng lại, nhưng hắn không thu đao về, vẫn tiếp tục đâm thẳng tới ngực Cao Dật Vân.
***
Cao thủ như Cao Dật Vân, cho dù khoảng khắc nguy hiểm nhất, y vẫn có thể tự cứu.
Chỉ thấy y kéo chăn, thân thể Lãnh Hà Phong chênh vênh, tay cần đao đâm cũng mất chính xác. Hắn thấy Cao Dật Vân giơ tay lên, nghĩ
y muốn gϊếŧ hắn; hắn nhắm mắt chuẩn bị nhận cái chết, nhưng Cao Dật Vân không gϊếŧ hắn,trái lại đưa tay đẩy hắn xuống giường.
Cao Dật Vân vì hắn cuộn chăn bông, toàn bộ bao lấy hắn, hắn ở trên giường rơi xuống giường xoay một vòng tròn, bởi có chăn bông bao lấy, vì thế hắn một chút đau cũng không có.
Lúc này, Lãnh Hà Phong nghe được một trận gió chéo lên, hắn không còn hiểu rõ trước tình hình này, Cao Dật Vân cấp bách quát: “Cúi đầu vào chăn! Mau!”
Lãnh Hà Phong vẫn không biết tình hình, thoáng chốc chỉ thấy vô số ngưu mao châm phá cửa sổ; những ngưu mao châm bắn như mưa vào bên trong, thời khắc khẩn cấp này, hắn cúi đầu tựa vào trong chăn.
Cao Dật Vân phát ra một tiếng gọi muộn, cửa sộ bị hắn chấn vỡ; tiếp đó Lãnh Hà Phong nghe được tiếng khóc thét bên ngoài truyền vào.
Đó là tiếng của nữ nhân, có già có trẻ. Hắn nghe được tiếng chỉ trích ồn ào, sở dĩ đoán có thể có hơn hai mươi người, hơn nữa võ công lại cũng không yếu.
Khác với ban nãy gào thét nguy cấp, Cao Dật Vân lúc này thập phần ưu nhàn nói: “Những kẻ của Hồng Sa Cung, muốn thấy ta lõa thể thì lên tiếng, ta chính là lõa thể nằm ngủ trên giường đại đầu giác! Tuy vóc dáng ta thập phần hoàn mỹ, nhưng nếu các ngươi xông tới, có thể sẽ trông thấy hình tượng không tốt lắm, nếu các ngươi không kiêng kỵ, mỗi người các người đều tiến đến nhìn, ta không thu bạc.”
“Cao công tử, vóc dáng ngươi có đẹp hay không đẹp chúng tôi không hiểu được, nhưng người hào phóng như vậy, chúng tôi há có thể nhỏ mọn, cho nên một thiên nữ tán hoa cho ngươi.”
Người nói chuyện cũng như ưu nhàn, nhưng vừa nghe thiên nữ tán hoa, đối những người có biết chút về đọc thì có thể nhận ra đó là ám khí của Hồng Sa Cung, bị tản trúng người đều bị nhục thực cốt hóa.(2)
Chợt, chỉ thấy vài đạo chất lỏng bắn hướng vào phòng, giống như suối nước thanh lạnh.
Cao Dật Vân cầm lấy đệm giường vung tay ném ra ngoài cửa sổ, mà bị chăn bông bao lại nên Lãnh Hà Phong không chút tổn thương.
“Cao công tử, xin hỏi một người chết? Cung chủ nói chết phải thấy thi thể, sống phải thấy người. Cung chủ muốn thỉnh người, chưa từng có người như ngươi khó thỉnh như vậy; Cung chủ thật sự tức giận, nàng nói dứt khoát cứ gϊếŧ ngươi rồi trở về coi như xong. Ta xem ngươi thì đã chết đi! Đừng làm khó xử chúng tôi nữa.” Giọng nữ nhân kia ung dung, dường như có chết hay không chẳng qua là một trò chơi.
“Ta còn chưa chết, bất quá là còn lại nửa cái mạng. Tiểu Hồng cô nương, ngươi ngàn vạn lần phải thủ hạ lưu tình a!”
“Ngươi còn chưa có chết a? Cao công tử, ngươi thật là lợi hại, chúng tôi trước tiên dùng ngưu mao châm chế trụ đi lại của ngươi, ngươi dù có trùng một cậy ngưu mao châm, cũng như người chết không thể di chuyển, sau lại dùng thiên nữ tán hoa công kích ngươi, tin là ngươi trốn cũng không thoát, không thể tin là ngươi lại có thể mở lời nói chuyện!”
“Đúng vậy, Tiểu Hồng cô nương, ngươi muốn hay không tiến vào xem ta có thật là trúng ngưu mao châm?”
Bên ngoài tiếng cười hi hi truyền vào.” Miễn, Cao công tử, ngươi nhiều mưu mô, Cung chủ đã giao phó, nàng nói không được tiếp cận quá gần ngươi, bởi ngươi sẽ câu hồn phách người khác, cô nương nào bị ngươi liếc mắt đều yêu thương ngươi; có dù là người muốn hại ngươi, cũng bị ngươi khiến cho tự sát, sở dĩ chùng tôi đến đây tương biệt, ta còn sẽ trở lại, đáng tiếc phải có lần sau, Cao công tử.”
(1)Mục huyễn thần mê: hoa mắt chóng mặt
(2)Nhục thực cốt hóa: thịt hao mòn hóa xương