Tóm lại, cậu nghĩ rằng mình chính là “người chơi” mà Tống Thanh Ngọc đề cập, hơn nữa còn xếp hạng 12.
Thật ra không thể trách Quý Sở Nghiêu quên nói được, vì trong mắt hắn, chuyện này cũng thuộc về phạm trù “con người không ăn cơm thì sẽ đói”.
UID trên trang web của Tư Thần đã được ẩn đi, nhưng lúc trước tổ trưởng nói xin cho cậu được đi học trợ cấp nên đã dùng tài khoản của cậu để đăng ký.
Tư Thần trả lời: “Chuyện này chứng minh nhân viên của công ty rất có giá trị, là một chuyện tốt.”
Tống Thanh Ngọc gật gật đầu: “Tôi đồng tình.”
Tổ trưởng bị hai người kẹp ở giữa như thể ngồi trên đống lửa, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu: “A, tổ trưởng Tống, đây là, chuyện gì vậy?”
Tư Thần mới vừa sinh non! Không cần dọa sản phụ như vậy mà!
Ngữ khí của Tống Thanh Ngọc dần bình thản lại: “Ngồi xuống đi. Chỉ là muốn làm chút thí nghiệm đơn giản, tôi cũng không có dùng sức.”
Tư Thần liếc mắt đến cái lỗ mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ nét trên cửa sắt, có chút tò mò không biết khi Tống Thanh Ngọc dùng lực sẽ như thế nào.
Tư Thần kéo ghé dựa ra ngồi đối diện với hắn.
Tống Thanh Ngọc nói: “Công ty muốn ký thêm một hợp đồng với cậu.”
Tư Thần: “Vô cùng xin lỗi, ngài Tống. Tôi muốn học lên cao học, tạm thời không có dự định gia hạn hợp đồng….”
“Trước tiên không cần từ chối gấp gáp như vậy, nghe tôi nói xong đã.” Tống Thanh Ngọc từ từ nói: “Chỉ cần cậu ký hợp đồng mới, lương tạm thời là 7 triệu, vẫn chưa phải là giá cuối. Cuối năm còn thưởng thêm 6 tháng tiền lương, một năm có 18 tháng tiền lương. Mỗi tháng chu cấp 1 lọ thuốc tiến hóa cấp 5, 1 lọ thuốc gen cấp 5, 3 lọ thuốc gen cấp 4. Hơn nữa, có thể mua sắm bất kỳ sản phẩm nào do công ty Xà Trượng sản xuất.”
“Ngoài ra, công ty sẽ phân phối cho cậu một chỗ ở mới trong nội thành, rộng 120 mét vuông. Tôi còn vì cậu mà xin cho cậu được 3 danh ngạch sống ở Khu An toàn. Cậu là cô nhi, không cha không mẹ, độc thân. Nhưng nếu thiếu tiền có thể đem danh ngạch đó bán.”
Không thể không nói rằng hợp đồng này đối với Tư Thần đang ở tầng chót của viện nghiên cứu chính là một hợp đồng béo bở. Thậm chí đãi ngộ còn cao hơn so với các nghiên cứu sinh do công ty chiêu mộ từ trường quân đội.
Tư Thần mặt không cảm xúc, nhưng mà tổ trưởng ở bên cạnh đã thở dồn đạp, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ cùng cực, hận không thể thay cậu gật đầu.
Tống Thanh Ngọc nghiêm túc quan sát biểu cảm của Tư Thần, niềm vui sướиɠ hay kích động trong dự đoán lại không hề xuất hiện.
Tư Thần hỏi: “Điều kiện là gì?”
“Hợp đồng kéo dài 22 năm. Hai năm đầu cậu có thể học cao học. Hai mươi năm sau, yêu cầu cậu phải dồn tâm huyết vào công tác ở tập đoàn Xà Trượng. Công tác ở bộ môn của chúng tôi thì nói đơn giản là thăm dò các không gian gấp khúc.”
“Bộ sản xuất sẽ có khảo hạch nửa năm một lần, sau khi thăng cấp khảo hạch, đãi ngộ, phúc lợi cũng tăng theo. Không cần lo lắng về tiền lương, tiền bạc ở bộ phận sản xuất ghi chú rất rõ ràng.”
Không khí im lặng bao trùm căn phòng.
Tư Thần chậm chạp chưa trả lời, Tống Thanh Ngọc nói: “Cậu đang lo lắng chuyện gì? Dù xếp hạng “Thang Trời” của cậu cao nhưng cậu cũng không có gia tộc chống lưng, chỉ có thể đầu quân vào công ty thôi.”
“Công ty nhỏ thì tiền lương không tốt, tài chính không đủ để giải quyết nguy hiểm cho cậu.”
“Mà ở trong bốn tập đoàn lớn, tôi tự tin khẳng định ba tập đoàn còn lại sẽ không thể đưa ra điều kiện cao hơn như thế này. Dù cậu đến Trung Tâm Cơ Giới cũng tốt thôi, nhưng ở đó không thiếu người cải tạo cơ giới. Chúng tôi đưa ra mức giá như vậy là vì cậu vốn là nhân viên của tập đoàn Xà Trượng, đồng thời công tác lúc trước luôn hoàn thành xuất sắc. Tập đoàn Xà Trượng là lựa chọn tốt nhất dành cho cậu.”
Tống Thanh Ngọc tự nhận bản thân đàm phán rất có thành ý, thậm chí hắn còn không lợi dụng thông tin để lừa dối.
Công ty muốn phát triển, yêu cầu có một lớp “máu” mới. Mỗi năm Xà Trượng đều tuyển người, nhân viên có tới cả triệu người. Nhưng những nhân viên đó không phải “máu”, mà là “pin”, dùng hết năng lượng thì có thể vứt đi.
Một tiến hóa giả trẻ tuổi xuất thân từ tầng dưới chót, nhưng có thiên phú và có dã tâm, liếc mắt một cái đã có thể xác định tương lai người này sẽ làm ra được rất nhiều thành tựu.
Công ty cho cậu một hợp đồng có giá cả trên trời vì họ không mua hiện tại, mà là tương lai.
Tư Thần chậm rãi nói: “Hai mươi năm rất lâu. Tôi không cần danh ngạch, mà đổi thời hạn hợp đồng.”
Ai cũng sẽ không từ chối cơ hội có cuộc sống tốt hơn. Tư Thần nỗ lực trở thành một tiến hóa giả không phải để chịu khổ.
Tống Thanh Ngọc hơi nheo mắt: “Đó là 30 triệu.”
“Tôi không để bụng. Gia hạn hợp đồng đổi thành hai năm một lần.”
Tống Thanh Ngọc suy nghĩ. Hắn đánh giá Tư Thần, như thể đang đánh giá giá trị của đối phương.
Tư Thần bình tĩnh đối diện với hắn, đôi mắt một đen một trắng nhìn không ra cảm xúc.
Tống Thanh Ngọc hơi mỉm cười: “Hai năm một lần, vậy thì mỗi tháng không có chu cấp thuốc tiến hóa cấp 5, thuốc gen cấp 5.”
Nói thật, Tư Thần không quá quan tâm đến chúng. Vì cậu hấp thụ những loại thuốc này rất chậm.
So với việc tích cóp tiền mua dịch tiến hóa, không bằng tìm cơm cho Trường Sinh Uyên ăn nhiều hơn.
Tư Thần đáp: “Được. Thành giao.”
Tống Thanh Ngọc mở máy tính ra, phân phó mệnh lệnh. Một lát sau, phòng hành chính của công ty mang hợp đồng đến.
Tư Thần đọc kỹ mười mấy trang giấy, xác định không có bẫy rập pháp luật nào thì dứt khoát ký tên.
Hợp đồng này sẽ được cung cấp lên vòng thông tin của liên minh, nếu nhân viên vi phạm sẽ bị tống vào nhà lao ăn cơm tù.
Sau khi ra khỏi văn phòng, cậu cảm giác được cả người mình đang suy yếu.
Cấp bậc tiến hóa “Thang Trời” của Tống Thanh Ngọc không thấp.
Trước mặt hắn, Tư Thần còn cảm nhận được một nỗi áp lực từ lâu không thấy. Trường Sinh Uyên có chút xao động.
Xao động này là một chuỗi âm thanh Trường Sinh Uyên liên tục nói “đói đói” và “con nhện”.
Quay lại phòng nghiên cứu, Trường Sinh Uyên không còn ngửi thấy mùi vị của Tống Thanh Ngọc nữa, nhưng vẫn nức nở: “Ô ô, mẹ ơi, con nhện. Đói!”
Vì vậy có thể thấy được, Tống Thanh Ngọc cũng là cải tạo sinh vật. Hơn nữa sinh vật chiều cao dung hợp với hắn là một chủng loại giống nhện.
Tư Thần lạnh mặt đáp: “Ăn không nổi đâu, đừng nghĩ nữa.”
…
…
Ký xong hợp đồng, Tống Thanh Ngọc ngồi vào xe chuyên dụng quay về bộ sản xuất.
Người của phòng hành chính đi theo phía sau hắn, có chút bất mãn: “Ngài khách khí với cậu ta làm gì?”
Một nhân vật nhỏ bé không có bối cảnh, cấp vài miếng ngon ngọt là đủ rồi, sao mà còn dám cự tuyệt chứ.
Tống Thanh Ngọc liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Chúng ta muốn có nhân viên, đặc biệt là một con chó không phải lúc nào cũng có suy nghĩ cắn ngược lại chủ nhân của mình.”
Không thể phủ nhận, Gen Xà Trượng là một tập đoàn lớn, hiệu suất làm việc rất cao.
Buổi sáng sau khi ký hợp đồng xong, buổi tối tan làm, Tư Thần ngay lập tức đã nhận được thẻ vào nhà mới.
Người đến đưa thẻ là một nhân viên nghiên cứu. Trong tay cô không chỉ cầm theo thẻ phòng mà còn mang theo một sợi dây pháo điện tử không khói.