Chương 21

Nhưng chuyện này không ngăn cậu lấy hắn ra làm cái cớ cho mình.

Tổ trưởng thấp giọng nói: “Tổ tông ơi là tổ tông, cậu cứ đi một chuyến đi. Đi xong tan làm trễ hơn 10 phút có sao đâu, ở đây nhiều người như vậy, cậu ta làm gì dám động chạm tới cậu?”

Thấy Tư Thần không dao động, tổ trưởng đành phải nói: “Cậu xin nghỉ hết nửa tháng, theo lý thuyết tháng này không có lương. Cậu giúp tôi chuyện này đi, tôi sẽ phát lương cho cậu.”

Trong đầu Tư Thần đơn giản tính toán một chút về lương bổng,

Tháng này vừa hoàn thành một hạng mục, sẽ có 4 vạn 3 vào túi.

Vì vậy cậu gật gật đầu: “Thành giao.”

Viện nghiên cứu sinh vật của tập đoàn Xà Trượng. Tầng 18.

Tạ Vân Dương vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, thân thể có chút cứng ngắc.

Trợ lý vội vàng tiến lên một bước, phô bày kỹ năng nịnh nọt: “Chủ nhiệm, ngài vất vả rồi. Lần này họ đưa đến thực vật cao duy gì vậy ạ? Lớn lên có tà môn không?”

Tạ Vân Dương há miệng, giọng nói nghèn nghẹn: “Là một loại thực vật có hoạt tính cao dưới nước và sinh trưởng trong nước. Có thể dùng làm thuốc. Nếu phân tích mã gen, nói không chừng có thể trở thành thuốc gen cấp 7… Đã lâu rồi tôi chưa thao tác thực nghiệm, có lẽ hơi tốn thời gian.”

Trợ lý vui mừng quá đỗi: “Thật đúng là tốt quá! Ngài thật là lợi hại.”

Tạ Vân Dương vỗ vỗ vai hắn: “Khoan hẵng tan làm, đi với tôi tới văn phòng một chuyến, tôi có việc muốn giao cho cậu. Cũng đừng nói với những người khác.”

Tạ Vân Dương đeo kính bảo vệ mắt nên vị trợ lý kia vẫn chưa biết tròng mắt của chủ nhiệm tôn kính nhà mình đã vẩn đυ.c, thậm chí làn da cũng đã xuất hiện những thi đốm, thời điểm tử vong là 2 đến 4 tiếng trước.

Vài sợi dây đỏ mọc trên tay của Tạ Vân Dương như là rễ cây, giống với dây leo thường xuân, đang từ từ bò tới sau lưng của vị trợ lý.

Mà lúc hắn chạm vào vai của vị trợ lý, con ngươi xám ngoét lộ ra một khối thịt.

Con ngươi chuyển động, cuối cùng dựng đứng thành một đường thẳng, yêu dị mà lạnh băng.

“Phịch”.

Cửa văn phòng đã khép lại.

Tạ Vân Dương đứng lên.

Trước mặt hắn có một khối thi thể.

Vị trợ lý bên cạnh chủ nhiệm chết không nhắm mắt, dù không còn hô hấp nhưng đôi mắt vẫn còn trợn trừng nhìn lên trần nhà.

Vị trợ lý xui xẻo này cũng là sinh viên từ Vùng Thiên tai đến Khu An toàn.

Khác với Tư Thần, anh ta ký hợp đồng 100 năm với tập đoàn Xà Trượng. Dựa theo mức lương hiện tại, phải tới 25 năm sau anh ta mới có thể không còn nhận lương ngang bằng với thực tập sinh.

Nhưng trợ lý không có cách nào khác. Không chấp nhận hợp đồng 100 năm, anh ta không có cơ hội nào để vào tập đoàn Xà Trượng.

Thi đậu đại học, còn thuận lợi tốt nghiệp, có nhà ở Khu An toàn, hơn nữa còn có giấy chứng nhận công dân cấp 5.

Làm ở các tầng trung của một trong bốn tập đoàn lớn thì có thể nâng cấp thêm một bậc công dân, công dân cấp 4 sẽ có phòng thuê để ở, sau này còn có cơ hội trở thành chủ hộ, hơn nữa còn có thêm hai vị trí trong danh ngạch được sống ở Khu An toàn.

Đến lúc đó thì anh ta sẽ dẫn cha mẹ đến đây, một nhà ba người cùng nhau sống.

Vì chỉ là một trợ lý nghiên cứu nhỏ bé, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện ra anh ta mất tích.

Trên mu bàn tay của Tạ Vân Dương có một cái tròng mắt nhô lên. Vì tròng mắt này mà bàn tay của hắn không còn giống với hình dạng ban đầu mà giống như tế bào thân kinh màu đỏ của não.

Tay hắn đặt trước ngực của trợ lý, một sợi dây đỏ đâm sâu vào, không có máu.

Thân thể của vị trợ lý nhanh chóng khô quắt lại, như một miếng thịt phơi khô, hoặc giống như một con sứa bị hút cạn nước.

Có máu mới, những thi đốm trên mặt Tạ Vân Dương dần biến mất, đôi mắt cũng đã xuất hiện ánh sáng.

Động tác của hắn không còn cứng ngắc, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa lên, trông rất giống con người.

Hắn rút bàn tay ra, dây thần kinh kia vẫn còn dính sót vài miếng thịt tim.

Tạ Vân Dương không chỉ hấp thụ máu thịt của trợ lý mà còn tiếp nhận cả ký ức của anh ta.

Trợ lý không muốn xa rời cha mẹ, cảm xúc này khiến cho hắn buồn nôn.

Nhưng đây không phải là vấn đề lớn.

Hắn cuộn vị trợ lý đã quéo quắt lại như cuộn một tấm thảm, sau đó quét mắt nhìn văn phòng của mình. Hắn quyết định nhét anh ta ở két sắt dưới bàn làm việc, ở đó còn có vài văn kiện quan trọng.

Tạ Vân Dương mở máy tính, thao tác thuần thục.

Hắn phê chuẩn đơn xin nghỉ phép ba ngày của trợ lý, lý do là thân thể không khỏe.

Sớm hay muộn sẽ có người phát hiện, nhưng không liên quan đến hắn. Vốn dĩ Tạ Vân Dương cũng không muốn ở trong thân thể này quá lâu. Thân thể này quá yếu.

Nhưng trước khi rời đi, Tạ Vân Dương cần có một thứ.

Trường Sinh Uyên ở trong cơ thể của Tư Thần.

Thực nghiệm thể do tổ của Tư Thần nghiên cứu là dây đằng đến từ chiều không gian thứ 5, không có tên, ký hiệu số 719.

719 có vẻ ngoài lại một loại cây có khuynh hướng cảm xúc, sẽ phóng độc vào không khí, gây ảo giác, cất giữ trong cơ thể ở dạng lỏng, bước đầu kiểm tra có thành phần giống nước.

Trong tình huống bình thường, sinh vật chiều cao 719 đều bị nhốt trong một thùng đặc thù, luôn ở trong trạng thái ngủ đông.

Để tiện cho việc nghiên cứu, bên ngoài thùng có lắp một ống kính thủy tinh, có thể quan sát được dây đằng xoắn ốc ở bên trong. Ngoài ra thùng còn lắp thêm một cái màn hình để ghi chú các hạng chỉ tiêu của sinh vật chiều cao.

Tư Thần kéo cái thùng cao nửa người đi đến.

Đồng nghiệp Tiểu Trương bước đi như bay, vừa khinh phụ cậu vừa nói: “Anh Thần, để tôi, để tôi.”

Thân thể của Tư Thần rất yếu, chuyện này ai cũng biết nên không có ai dám để cậu làm việc nặng. Dù Tư Thần có thành tiến hóa giả đi chăng nữa thì đây cũng đã thành thói quen của mọi người.

Tiểu Trương năm nay 29 tuổi, Tư Thần cảm thấy chỉ số thông minh của anh ta cũng chỉ ngang ngửa với Trường Sinh Uyên luôn mồm “Mẹ ơi đói”. Nhưng cả người anh ta đều là cơ bắp, làm việc cũng nhanh nhẹn.

Tư Thần cũng không tranh việc với đối phương.

Tư Thần đi vào thang máy, quét thẻ nhân viên, nhấn vào tầng 1.

Quyền hạn của cậu chỉ có ở tầng công tác, còn tầng 18 là chủ nhiệm đã cấp cho cậu quyền hạn tạm thời.

Công ty có tất cả 60 thang máy. Các tầng số dương có 30 cái, các tầng số âm có 30 cái, mỗi cái có thể dùng để đi từng tầng.

Vì vậy cậu phải xuống đại sảnh tầng 1 trước rồi mới lên thang máy đến tầng 18.

Thang máy từ từ đi xuống, Trường Sinh Uyên trong cơ thể cậu xao động bất an.

“Mẹ ơi, đói. Thịt!”

Phòng thí nghiệm tầng ngầm không nhìn thấy ở bên ngoài nhưng sử dụng cửa kính bằng led đặc thù, có thể tự do điều tiết cảnh sắc ở ngoài cửa sổ.

Cửa thang máy mở ra, Tư Thần nhìn thấy một khu rừng rậm xanh um tươi tốt.

Trong không khí có một hơi thở kỳ quái lơ lửng trôi.

Rất ngọt, như là lớp kem tươi phủ lên bánh kem vậy.

Trong miệng Tư Thần ứa nước bọt theo bản năng.

Trường Sinh Uyên la lên: “Thịt! Thịt!”

Có người đi ra từ hành lang khác, tiếng cười thanh thoát: “Là Tư Thần đến hả? Đến đây, đến đây, vào đây đi, bỏ đồ vào đó là được.”

Tư Thần nhìn qua, chính là chủ nhiệm của tầng thí nghiệm -18, Tạ Vân Dương.