“Tài xế chỉ có thể tiếp tục lái xe để trấn an cảm xúc của anh ta. Nhưng hành khách ở trên xe rất lo lắng, trốn ở khoang xe sau không muốn ra ngoài. Người đó bắt mọi người phải quay về chỗ cũ…”
Tư Thần kể lại một màn gió tanh mưa máu ở trên xe.
Nhớ lại một nửa, cậu nhắm chặt mắt lại, biểu tình vô cùng thống khổ.
Khương Diệc Trần nghiến răng nghiến lợi: “Thằng chó đó, thiêu chết nó cũng vẫn còn tiện nghi cho nó lắm.”
Ghi chép viên tạm thời dừng lại, tiến hành trấn an nhân chứng, chờ Tư Thần bình tĩnh lại.
Tư Thần: “Anh ta là tiến hóa giả, chúng tôi không phải là đối thủ. Tài xế liều chết mở cửa xe sau để cho chúng tôi chạy đi. Tôi chỉ vừa mới xuống xe, xe khách liền nổ mạnh.”
Khương Diệc Trần nhìn mặt Tư Thần, dò hỏi: “Có bao nhiêu người xuống xe? Sao chỉ còn một mình cậu sống? Những người khác đâu?”
Nhân viên nữ thẳng lưng, nhẹ giọng quát lớn: “Đội trưởng Khương, không cần dọa nạt nhân chứng. Anh đang phẩm vấn phạm nhân à?”
Đây là kỹ xảo khi thẩm vấn. Một người đeo mặt nạ đỏ, một người đeo mặt nạ đen. Người bị thẩm vấn sẽ thả lỏng cảnh giác với người dịu dàng hơn.
Mình tra trên Baidu thì người ta giải thích bằng “mặt nạ đỏ” và “mặt nạ trắng”. Một người hát mặt đỏ và người kia hát mặt trắng, có nghĩa là trong quá trình giải quyết xung đột, một người đóng vai thân thiện hoặc dễ mến, và người kia đóng vai gay gắt hoặc khó chịu.
Mặt đỏ: Ngoại hình và giọng nói tương đối nghiêm khắc, ăn nói khó nghe, hung dữ nhưng tấm lòng lương thiện, tế nhị như Quan Vũ.
Mặt trắng: Bề ngoài thì nhân hậu, hiền lành, nhưng bên trong thì gian ác, chẳng hạn như Tào Tháo.
Biểu tình của Tư Thần vô cùng bất lực: “Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Lúc đó tôi chỉ cố gắng chạy thật nhanh, sau khi xe khách nổ thì lại hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy đã thấy xe cháy không còn gì thì tôi mới ý thức được chuyện gì xảy ra.”
“Vậy tại sao lúc đó cậu lại cầm cánh tay kia?”
“Lúc đó tôi bị nó đánh thức.” Tư Thần nhỏ giọng đáp.
Trừ khi cánh tay Quỷ có thể nói, nếu không thì sẽ trở thành vụ án không có nhân chứng.
Nói thẳng ra, Tư Thần cũng là người bị hại, chỉ là cậu giấu đi chuyện mình phát hiện ra và lỡ ăn một chủng tiến hóa mới.
Tư Thần ngồi ngốc ở cục an ninh hơn hai tiếng, cuối cùng mới được hít thở không khí tự do, trong lành ở bên ngoài.
Nhưng trên mặt cậu không nở nổi một nụ cười, vì cậu rất mệt.
Vì ra bên ngoài cục an ninh, cậu cũng sẽ bị theo dõi.
…
…
Phòng ghi chép.
Ghi chép viên thu hồi nụ cười trên mặt, lâm vào trầm tư.
Cô có bằng thạc sĩ tâm lý, cũng là một tiến hóa giả, phương hướng tiến hóa là cải tạo thần quái.
Khương Diệc Trần rót một ly nước ấm, hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Ghi chép viên đáp: “Tôi chỉ đang suy nghĩ. Một thiếu niên nhu nhược, trải qua rất nhiều lần cao duy xâm lấn, thậm chí bây giờ còn trở thành người sống sót duy nhất của một cuộc thảm sát nhưng tính cách vẫn ngoan hiền như vậy, có phải là quá may mắn hay không?”
Sinh vật cao duy mà cô dung hợp có một đặc tính gọi là “Búp bê ngày nắng”. Nói về kỹ năng này thì có hơi dài, nhưng tựu chung lại nó giúp cô có được giác quan thứ sáu nhạy bén hơn người bình thường, tiến hóa đến một trình độ nhất định có thể gây nguy hiểm.
Không biết vì sao nhưng Tư Thần khiến cho cô có cảm giác bất an. Nhưng búp bê ngày nắng của cô không có thay đổi sắc mặt.
Khương Diệc Trần nói: “Máy phát hiện nói dối cũng không vang. Hơn nữa cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà còn có thể giữ vững tinh thần bình thường, điểm này cũng cho thấy cậu ấy rất mạnh mẽ rồi.”
Ghi chép viên mấy máy môi: “Anh nói rất đúng, hẳn là tôi nghĩ nhiều thôi. Gần đây án tử nhiều quá, có hơi mệt.”
Sau khi rời khỏi khu Giang Xuyên nửa tháng, cuối cùng Tư Thần cũng đã được về nhà của mình.
Vẫn là một căn phòng chật hẹp, ban công chỉ rộng có 5 mét vuông, không gian tù túng đến mức ngạt thở.
Tư Thần đến nhà tắm công cộng tắm rửa, cậu lau khô tóc, mặc áo ngủ nằm trên giường, cả người như thể hòa vào chiếc giường mềm mại.
Radio trên đầu giường phát ra tin tức: “Tuần sau, các trường đại học sẽ chính thức tuyển sinh học vị thạc sĩ. Theo tin tức được biết, lần này trong 35 Khu An toàn có 47 trường đại học với 127 chuyên ngành, tổng cộng có tất cả 60000 nghiên cứu sinh…”
Tư Thần ngồi bật dậy, tinh thần phấn khởi dị thường.
Sợ bản thân cười ra tiếng, cậu còn phải gắt gao cắn lên tay mình.
Cậu đã trở thành tiến hóa giả. Dù chỉ mới cấp Một nhưng đã không còn đi trên con đường của người bình thường.
Trường Sinh Uyên ngủ say trong cơ thể cậu từ từ tỉnh dậy, phát ra một tiếng nhẹ nhàng: “Chi”.
Nó đã tiêu hóa xong bướm hút máu, đã cho Tư Thần một đặc tính mới.
【 Khôi phục máu: máu của sinh vật có thể kích phát máu của bạn, giúp cho thân thể tăng một tầng cường hóa. 】
【 Sinh vật cao duy có cùng cấp bậc chỉ có hiệu lực một lần. 】
Trường Sinh Uyên suy nghĩ rất lâu, cũng không biết làm sao để nói chuyện này cho Tư Thần.
Hệ thống từ ngữ của nó không nhiều lắm, gấp gáp cũng chỉ nói được “chi chi”.
Nhưng Tư Thần đã nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Mẹ biết rồi. Cảm ơn.”
Bọn họ vốn là một nhất thể.
Tư Thần ngủ một đêm, khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, cậu đã cảm nhận được cơn đói đặc thù.
Trường Sinh Uyên gào lên: “Mẹ ơi! Bụng bụng đói.”
Tư Thần nhăn mặt, hỏi: “Bụng con là lỗ đen hả? Sao lại đói bụng nữa rồi?”
“Đói lắm!”
Tư Thần cảm thấy có lẽ Trường Sinh Uyên đã thông minh hơn một chút. Ví dụ như đã biết sử dụng thêm phó từ.
“Cố gắng nhịn.”
Cậu đến bồn nước để rửa mặt. Dùng nước lạnh lau mặt, lại xoa xoa, cảm giác mắt trái có chút lỏng.
Trường Sinh Uyên đẩy con mắt nhân tạo ra, chui ra khỏi khe hở giữa hốc mắt và con mắt, quấn quanh cổ tay của Tư Thần.
Tóc máu trên người của nó đã rụng hết. Bên ngoài còn mọc thêm một lớp vảy tinh tế, cái bụng tròn vo, nhỏ nhỏ như cái banh bao thịt.
Dựa theo thông tin của trang web, Trường Sinh Uyên cấp Hai có thể mọc ra cái đầu thứ hai. Khi đó ký chủ cũng sẽ tiến hóa lên cấp Hai của “Thang Trời”.
Dưới ánh sáng, cậu không nhìn thấy cái đầu thứ hai của nó đâu. Nó vẫn là một cục gạo nếp màu đen, tựa hồ như vẻ ngoài của Trường Sinh Uyên chẳng có biến hóa gì.
Nó giống như miếng bọt biển hút nước, càng ngày càng to. Bên ngoài còn có những vòng tròn trông như khuôn miệng, giống một miếng sashimi bạch tuộc nằm trên một cái đĩa hải sản.
Trường Sinh Uyên vui vẻ vặn vẹo: “Mẹ ơi, nhìn!”
Con trai trưởng thành, càng lớn càng xấu.
Nhưng cũng may nó rất ngoan. Trường Sinh Uyên thấm ướt bản thân rồi lại chui vào trong người của Tư Thần.
Trạng thái của nó rất đặc thù, ở trong cơ thể của Tư Thần chỉ có “tồn tại” hoặc “không tồn tại”. Dù sao các sinh vật cao duy cũng không dùng khoa học giải thích bản thân, vì vậy Tư Thần vẫn thấy khá tốt.
Tư Thần bắt đầu làm cơm sáng, cậu ngâm một chén bột sữa đậu nành, lại lấy thịt trứng bán thành phẩm ra khỏi tủ lạnh.
Thịt trứng là thịt trứng theo nghĩa đen. Chúng có thành phần giống món gốc, sau đó thêm chút gia vị, giá cả mắc gấp ba. Bề ngoài được làm thành kiểu thịt heo nhồi bọc l*иg trắng trứng, nấu trong nước vài phút là có thể ăn.