Chương 16

Cậu mở hộp ra, bên trong là một con bướm đã phá được nửa kén.

Con bướm có đôi cánh màu xanh biển xinh đẹp, ướt dầm dề dán vào sau lưng. Vỏ nhộng trên người chỉ mới lột được một nửa, nếu không phải xúc tu hơi đong đưa, nhìn qua chẳng khác gì đã chết.

Con bướm vẫn chưa biếи ŧɦái hoàn toàn, giống như một bào thai của con người.

Tư Thần do dự một lát, dùng một nhánh cây đâm vào trong cơ thể của con bướm, sau đó dùng lửa thiêu nó.

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường được chế biến bằng cách đơn giản nhất.

Lớp mỡ thơm phức chảy ra ngoài, không cần thêm gia vị đã đủ khiến cho người khác thèm thuồng.

Xe khách đã bị cháy sạch, chỉ còn lại một đám thiêu thân, cậu vẫn còn nghe thấy hơi thở phập phồng của chúng, chúng vẫn còn muốn giãy giụa bay qua đây nhưng lại vô lực không thể làm gì.

Đây là một con bướm hút máu đến từ chiều không gian thứ 5. Nó giống với những con thiêu thân nhiễu sóng kia, có thể dựa vào máu của các sinh vật cao duy khác để buff sức mạnh. Sau khi cấy ghép Trường Sinh Uyên, ký chủ có thể đạt được một vài đặc tính của sinh vật cao duy.

Thịt nướng chín còn rất non, mỡ có màu trắng, béo ngậy, mùi thịt rất thơm ngon.

Tư Thần ít khi vui vẻ vì đồ ăn, nhưng khoảnh khắc này lại cảm nhận được từng lỗ chân lông trên người mình đang giãn nở ra, có cảm giác cả linh hồn cũng thăng hoa theo. Gương mặt tái nhợt thoáng chốc ửng hồng vì hạnh phúc.

Trường Sinh Uyên cuối cùng đã được ăn no, nó thỏa mãn ợ một hơi thật dài.

Tư Thần ném hộp đồ ăn vào biển lửa, tiêu hủy đi chứng cứ cuối cùng.

Cậu có hơi mệt.

Trường Sinh Uyên cũng cần phải ngủ đông tạm thời để tiêu hóa thức ăn. Tư Thần cũng giống như vậy.

Ăn no rồi ngủ, quá hợp lý.

Con đường này là con đường duy nhất để các phương tiện giao thông di chuyển, Tư Thần dự định chờ đến ngày mai để bắt xe đi ngang qua.

Cậu tựa vào một cây cột, không thể chịu nổi sự mệt mỏi, cuộn tròn người lại chìm vào giấc ngủ.





Trong biển lửa có một bóng đen đang bò trên mặt đất.

Đó là một cánh tay. Mất đi vật chứa, cánh tay đã nhỏ đi một vòng.

So với tay của nhân loại, nó giống với tay của người sói hoặc là một loại quái vật khác. Ngón tay biến lớn còn mọc ra móng vuốt, toàn bộ đã nhiễm một màu đen.

Nó là sinh vật cao duy sống nhờ trong người của Trình Diễn, đến từ nền văn minh Thần Quái, được người ở đây gọi là “Cánh tay Quỷ”.

Là một sinh vật cao duy, trên người nó cũng có vài đặc tính khác biệt.

Ví dụ như có thể xâm nhập vào tinh thần của nhân loại, sau khi chạm vào người sẽ xuất hiện tình trạng bắp thịt căng cứng… Nhưng không biết vì sao đặc tính này lại không có hiệu lực với Tư Thần.

Nền văn minh Thần Quái, đặc tính của quỷ cấp thấp không có tác dụng với quỷ cấp cao.

Cánh tay Quỷ có chút hoảng loạn, cảm thấy có lẽ hôm nay không chừng mình không chỉ gặp phải quỷ.

Cũng may thế giới này rất lớn, nó đã sinh tồn thành công nhờ phương thức ký sinh, từ chiều không gian thứ 5 chạy trốn đến chiều không gian thứ 4. Người ở đây giống như thực phẩm trong siêu thị, cho nó tùy ý lựa chọn để ăn.

Chỉ cần cách xa khỏi Tư Thần, tương lai của nó vẫn còn tươi sáng lắm.

Cánh tay Quỷ quyết định vào thành phố tìm ký chủ mới.

Năm ngón tay của nó bò trên mặt đất, tốc độ rất nhanh. Cánh tay Quỷ không có mắt, vì vậy chỉ có thể cảm nhận bằng chấn động hoặc cảm thụ vật thể để xác định phương hướng.

Nó lựa chọn đi theo hướng im lặng nhất.

Bò bò, cánh tay Quỷ cảm thấy mình đυ.ng vào một thứ gì đó khá mềm.

Nó không nhịn nổi, nhéo nhéo, cảm giác là một cái chân.

Sau đó, cánh tay Quỷ cảm thấy mình bị người ta tóm lại, treo lơ lửng giữa không trung.

Cánh tay Quỷ: “…”

Tư Thần bị sờ tỉnh.

Cậu tràn ngập nghi hoặc nhìn cánh tay đang bò trên mặt đất.

Phần chân bị chạm vào có chút lạnh, như bị thấp khớp.

Dựa vào diện mạo khác biệt, Tư Thần có thể kết luận đây là cánh tay sau lưng của Trình Diễm.

Cánh tay Quỷ liều mạng giãy giụa trong tay cậu, năm ngón tay cong vòng thành tư thế kỳ quái.

Sắc trời đã hơi sáng lên, nếu không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, bây giờ xe khách đã đến được vùng biên giới của Giang Xuyên, sau đó sẽ tiến vào Khu An toàn.

Khi Tư Thần đang suy nghĩ nên xử lý thứ này như thế nào thì nghe thấy tiếng động cơ xe máy cách đó không xa.

Nói là xe máy, nhưng không có bánh xe. Dưới chân xe được trang bị một bộ khí gas phun lửa.

Đó là nhân viên công tác của cục an ninh.

Trạm xe kiểm tra định vị của xe khách phát hiện vấn đề, chủ động liên lạc với cục an ninh.

Tư Thần nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, quyết định nói dối.

Cậu có rất nhiều phương án để lừa gạt.

Bây giờ cậu là một người đến Vùng Thiên tai để thăm nhà cũ, ngoài ý muốn gặp không gian gấp khúc nhưng may mắn còn sống sót, trên đường về lại xui xẻo gặp phần tử khủng bố tấn công.

Có tổng cộng bốn người.

Bọn họ mặc đồng phục màu đen, đội mũ giáp, trên người mặc một bộ giáp kim loại phát sáng. Có người dùng kiếm, có người dùng súng. Toàn bộ đều chân dài eo thon, trông rất đẹp mắt.

Người đi phía trước cởi mũ ra, nhìn về phía người sống sót duy nhất: “Dựa theo số liệu của hệ thống, cậu là Tư Thần, hành khách của chuyến xe GT193, là công dân của khu Giang Xuyên, vừa mới trở thành tiến hóa giả.”

Hắn nhìn Tư Thần từ trên xuống dưới, là một gương mặt trẻ tuổi, ước chừng chỉ độ đầu 20, có thể thấy vẫn đang cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng đôi mắt vô cùng cảnh giác. Có lẽ là dấu hiệu PTSD*.

*Hậu chấn thương tâm lý

“Nội tạng bị thương nghiêm trọng, sau lưng bỏng cấp độ hai.”

“Khoan, thứ trong tay cậu là cánh tay Quỷ?”

Trong danh sách truy nã của hệ thống, có một sinh vật ký sinh tên cánh tay Quỷ ở trên người một tiến hóa giả cấp Hai.

Ba nhân viên còn lại đang bắt đầu điều tra hiện trường.

“Phát hiện xương cốt của nhiều sinh vật nhiễu sóng.”

“Xe khách hư hỏng nghiêm trọng, hẳn là tông vào chướng ngại vật dẫn đến phát nổ.”

“Đội trưởng Khương, phát hiện vỏ đạn rỗng ở hiện trường.”

Hắn gỡ bao tay màu đen, ngồi xổm trước mặt Tư Thần, ngửa tay ra, dò hỏi: “Cậu đứng lên được không?”

Hắn nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp giật mình, như vừa tỉnh giấc khỏi thế giới của bản thân.

Đầu gối của thiếu niên mềm nhũn như thể không chống nổi thân thể, từ từ lảo đảo về phía trước.

Khương Diệc Trần còn chưa kịp hỏi, cả người đã theo bản năng đỡ lấy Tư Thần.

Giây tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng khóc đè nén, nhỏ vụn. Người trong lòng ấm áp nhưng run rẩy, giống như một loài động vật nhỏ bị kinh sợ.

“Chết… Chết hết rồi.” Tư Thần thở hổn hển khóc: “Anh ta có súng. Rất nhiều người, ở trước mặt tôi, cứ thế…”

Cậu khóc vô cùng thương tâm, gần như không đứng thẳng nổi.

Khương Diệc Thần có chút cứng đờ nâng tay lên, vỗ vỗ lưng thiếu niên, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, không sao. Chúng tôi là người của cục an ninh. Cậu đừng sợ.”

Vì cảm xúc của người sống sót duy nhất quá kích động, Khương Diệc Trần đành phải dành một ít thời gian để an ủi cậu.

Hắn dẫn cấp dưới đến hiện trường thăm dò, sau đó sẽ quay lại đây báo cáo tình huống.

“Đội trưởng Khương, ở hiện trường phát hiện nhiều xương cốt của con người, đã tiến hành đối chiếu với cơ sở dữ liệu, đều là nhân viên và hành khách trên xe.”