Chương 13

Người cầm dao chính là cô gái tiếp viên.

Cô không chỉ cầm dao khống chế tài xế mà còn tắt luôn cả bộ loa trong phòng.

Hai người đã cùng nhau làm việc trên chiếc xe này mười mấy năm, tài xế chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị cô gái trẻ ấy cầm dao kề cổ, tất nhiên là không hề có chút phòng bị nào.

Tài xế ngạc nhiên nói: “Nếu cô có gì bất mãn thì tôi thật lòng xin lỗi.”

Ông thừa nhận, làm việc ở ngoại ô hoang vắng, đôi khi bản thân sẽ chiếm chút tiện nghi của con gái nhà người ta. Nhưng ông cảm thấy rằng sai lầm của ông cũng giống như sai lầm của bất kỳ người đàn ông nào.

Nhưng tiếp viên cười đầy yêu mị: “Ông hiểu lầm rồi. Tôi chỉ hi vọng ông tiếp tục lái xe thôi. Trên xe có nhiều hành khách như vậy, mọi người đều muốn đến trạm đúng giờ đó.”

Mỗi chiếc xe có phòng điều khiển riêng đều liên kết với thông tin của tài xế, cần phải truy cập ID, vì vậy chỉ có tài xế mới có thể điều khiển.

Tài xe vươn tay, giả vờ muốn bắt đầu khởi động xe, một giây sau đó bất thình lình chuyển hướng, vung tay đấm vào bụng của cô gái.

Năm đó đào tạo chuyên môn, dù không phải tiến hóa giả nhưng mỗi tài xế đều được đào tạo, huấn luyện thể lực.

Đầu tiên ông đấm một cú, rồi lại một cú, một cú, như vậy chẳng phải đánh thắng một cô gái trẻ là một chuyện rất dễ dàng ư?

Nhưng suy tính của ông bị chặn đứng giữa đường vì thứ ông đấm vào là một khối sắt.

Tiếp viên không phải tiến hóa giả, nhưng cô cũng đã tiến hành cải tạo thân thể.

Dù trong xe tối đen, không ai nhìn thấy gì, nhưng động tĩnh dị thường bên trong phòng điều khiển lại khiến hành khách vô cùng chú ý.

Hành khách ngồi ở hàng ghế tước đứng dậy, lời lẽ chính đáng, nói: “Mày làm gì?!”

Nói xong liền muốn tiến lên.

Tư Thần luôn chú ý và quan sát hành động của Trình .

Hắn móc cây súng giấu ở toa xe sau ra. Hành khách bắt buộc kiểm tra an ninh, nhưng toa xe thì không.

Tiếng súng vang lên, một âm thanh chát chúa vang vọng trong phút chốc rồi biến mất trong ánh lửa.

Giữa trán của hành khách vừa đứng lên khi nãy đã xuất hiện một cái lỗ đầy máu. Anh ta mờ mịt trợn tròn mắt rồi ngã xuống đất.

Bên trong xe vang lên tiếng thét chói tai.

“Có cướp!”

“Cứu mạng! Tài xế! Gọi cho cục an ninh!”

Các hành khách ồn ào đứng dậy, chạy ra toa xe sau, còn có người chui xuống dưới đất trốn đi, giống như một con hamster bị kinh sợ.

Sắc mặt của Tư Thần tái nhợt, cậu học theo bộ dạng của những hành khách khác, chui xuống bàn ôm ấy đầu, cả người co cụm thành một khối.

Sắc mặt tái nhợt là vì cậu đau dạ dày.

Ở vị trí này, mùi hương trong vali càng nồng đậm hơn, rất dụ dỗ người khác phạm tội.

Người duy nhất còn bình tĩnh ở trên xe là Trình Diễn đang cầm súng.

Hắn cảm giác rằng trên xe chỉ có một mình Tư Thần là tiến hóa giả. Đây cũng là lí do hắn lựa chọn ngồi gần cậu.

Nhưng hơi thở của đối phương quá mong manh, tìm thông tin của cậu trên web của tiến hóa giả cũng không có. Hẳn là một tân tiến hóa giả, cấp Một, nên vẫn chưa có ghi chép gì.

Trình Diễn là một săn trộm giả.

Tài nguyên trong không gian gấp khúc không có cá nhân riêng biệt khai thác. Sau khi không gian gấp khúc kết thúc, các nhóm tài phiệt ở gần đó sẽ liên hợp với cục quản lý tiến hành phong tỏa khu vực. Phần ngon bọn họ đều nuốt trọn, những người có trong danh sách mới được ở lại khai thác.

Còn những người như Trình Diễn, những tiến hóa giả vào không gian gấp khúc không có trong danh sách thì được gọi là “săn trộm giả”.

Trình Diễn đã săn được một thứ tốt. Trong vali của hắn là một chủng loại tiến hóa còn non, nhìn trạng thái điên cuồng khi bị nhiễu sóng của những sinh vật xung quanh, hắn có thể khẳng định phẩm chất của chủng loại mình bắt được hẳn là không thấp.

Nếu có thể mang về bán, nửa đời sau không cần sầu lo nữa.

Tiếp viên nữ kia cũng giống hắn, đều đến từ những tổ chức tự do. Giống như tổ chức “Cỏ Dại”, cũng có rất nhiều tiến hóa giả tự do khác. Vì lợi nhuận kếch xù, bọn họ liên kết với nhau thành một hệ thống hoàn chỉnh, bắt đầu điên cuồng gia tăng sản nghiệp.

Biểu tình của tiếp viên lạnh nhạt: “Ông là tài xế, tôi sẽ không động vào ông. Đến được địa điểm theo kế hoạch thì tôi sẽ thả ông đi.”

Tài xế nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu khởi động bộ nguồn, địa điểm theo kế hoạch là “khu Giang Xuyên”.

Nếu xe khách lọt ra khỏi quỹ đạo đường hàng không, hệ thống định vị sẽ tự động báo nguy, từ đây đến khu Giang Xuyên còn 7 tiếng đồng hồ.

Tài xế hiểu rõ, chiếc xe này sẽ mất tích giữa đường.

Bây giờ xã hội không yên ổn, mỗi năm đều có vài chiếc xe khách mất tích. Có lẽ là bất ngờ gặp phải chủng tiến hóa mới, có lẽ là bọn cướp trên đường. Một phần lớn chi phí dịch vụ đều là chi phí bảo hiểm.

Đến nỗi khi tiếp viên nói sẽ thả ông đi, tài xế cũng không tin.

Loại tin tưởng này chỉ để hứa hẹn cu li bán mạng làm việc, còn không đáng tin bằng lời ông chủ nói sẽ tăng lương cuối tháng.

Bàn điều khiển sáng lên, máu xanh ngoài cửa sổ dày thêm một lớp, cản trở tầm nhìn đường sá.

Xe khách tiếp tục chạy, ánh đèn ngoài thành xe là nguồn sáng duy nhất.

Tiếp viên bật loa, trên mặt là một nụ cười xinh đẹp: “Thưa quý hành khách, xin đừng lo lắng. Tình huống đã được khống chế, xe khách sẽ khởi hành ngay. Xin quý khách vui lòng quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn.”

Phương hướng tiến hóa của Trình Diễn là tiến hóa sinh vật, cấp Hai.

So với người ở trên xe, hắn lo lắng về sinh vật nhiễu sóng ở ngoài cửa sổ hơn.

Các nhóm thiêu thân vẫn như cũ bay xung quanh cửa sổ, đã dừng lại va chạm tự sát. Nhưng nếu có ai ở bên ngoài nhìn vào sẽ phát hiện toàn bộ chiếc xe khách này đều đã bị máu của thiêu thân phủ kín, gần như không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu.

Trong khoang xe là sự tĩnh mịch quỷ dị. Còn lại hơn mười người khách, không ai dám manh động, thậm chí có người nhịn không nổi nức nở khóc ra tiếng.

Một tay Trình Diễn cầm súng, một tay nắm vali.

Biểu tình của hắn lạnh nhạt, hướng họng súng về phía những vị khách đang trốn ở toa sau: “Đi về.”

Người bị hắn chỉ run rẩy: “Tôi, tôi, anh gì ơi, trong thẻ tôi còn tiền. Anh tha cho tôi đi, cái gì tôi cũng không nói…”

Trình Diễn không có kiên nhẫn để nghe, trực tiếp bóp cò.

Hành khách trên xe lại giảm đi một người.

Họng súng chuyển sang người bên cạnh, vị khách này vội vàng đứng dậy, té ngã xuống đất, lồm cồm bò về chỗ cũ.

Nhưng tiếng súng vẫn vang lên. Vì người kia chưa chết hẳn, Trình Diễn lại bắn thêm một phát.

Tư Thần nhìn người nọ ngã xuống trước mặt mình, máu còn bắn cả lên mặt.

Trình Diễn tươi cười, đá thi thể kia ra, nói: “Chậm quá. Tiếp nào.”

Tư Thần hiểu rõ, vì vậy không hành động. Cậu biết ánh mắt của Trình Diễn như có như không mà chăm chú quan sát mình.

Con mắt nhân tạo bắt đầu kiểm tra số liệu của Trình Diễn. Là tiến hóa giả, năng lượng dao động ở giữa cấp Hai. Mạnh hơn cậu, nhưng không phải không thể đánh. Chỉ là… cậu đang chờ thời cơ.

Đối phương có vẻ rất hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi được khống chế sinh mệnh của người khác. Hắn sung sướиɠ nhìn ngắm những người kia nhìn mình bằng đôi mắt sợ hãi, căm hận.