Cho đến buổi chiều, khung thoại kia mới gửi đến một tin nhắn.
“Là tôi, Trần Sơ Kỳ.”
Là anh, sao anh lại có WeChat của cô? Làm sao lại kết bạn?
“Ừm, Vương Chỉ Hân.”
“Tiểu Hân, Trần Sơ Kỳ kết bạn với cậu à?” Vương Chỉ Hân nghe thấy vấn đề này cũng đoán được đại khái.
“Ừm ừm, kết bạn rồi.”
“Ồ ồ, hôm qua các bạn học trong lớp chơi trò chơi với nhau, mình thấy cậu không thoải mái đã ngủ rồi cho nên không đánh thức cậu, mọi người đều kết bạn với nhau, mình liền đưa WeChat của cậu cho bọn họ.”
“Cảm ơn, hôm qua mình chính là có chút đau dạ dày, muốn trở về nghỉ ngơi một chút, cũng không biết ngủ mất từ khi nào.”
“Về sau có chuyện gì thì nói cho mình, mình có thể chăm sóc cậu, mình còn sợ cậu bởi vì mình chưa được cậu đồng ý đã đưa WeChat cho bọn họ nên tức giận đó.”
“Sẽ không đâu!” Vương Chỉ Hân cười cười, không nói nữa.
Quả nhiên, không đến nửa tiếng, lại có thêm vài mã kết bạn khác, Vương Chỉ Hân đều đồng ý tất cả.
Một người trong đó vẫn luôn nhắn tin cho Vương Chỉ Hân, hỏi cô có ăn cơm sáng hay không, khi nào ăn cơm trưa, buổi trưa định ăn cái gì, buổi tối có muốn đi chơi ở xung quanh hay không, các vấn đề linh tinh.
Vương Chỉ Hân trả lời từng tin, cũng nói mình không có dự định gì, chỉ muốn nghỉ ngơi trong phòng thật tốt.
Bên kia không nói thêm gì, để cô nghỉ ngơi cho tốt.
Vương Chỉ Hân click mở avatar của anh ấy, là một nhân vật manga anime, anh ấy là một trong những người bạn tốt của Trần Sơ Kỳ, hình như tên là Trịnh Văn Bác, nhưng cô cũng không ấn tượng quá nhiều.