Sau khi nói xong Vương Chỉ Hân nhìn chằm chằm Trịnh Văn Bác ở phía đối diện, anh ấy nhìn Vương Chỉ Hân, biểu tình kinh ngạc, không thể tin việc vừa xảy ra, sau khi sửng sốt vài giây, anh ấy móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo, đi đến trước mặt Vương Chỉ Hân quỳ một gối, mở hộp ra, là một chiếc nhẫn.
“Chỉ Hân, cái này em cũng suy nghĩ một chút, có thể không?”
“Làm sao anh lại mang nhẫn theo người thế?”
“Anh luôn cảm thấy nó thuộc về em.”
“Ừm, đeo lên cho em đi, anh mau đứng lên.”
Chạng vạng, anh ấy đưa cô về nhà, trên đường bọn họ hàn huyên rất nhiều, Vương Chỉ Hân rất may mắn, lần này cô không sai, là song hướng thích thầm, lúc này cô mới hiểu được câu nói kia của Lý Thi Lộ: “Quý trọng người trước mắt.”
Cô đã buông xuống từ rất sớm, người cô thích là Trịnh Văn Bác, là một lần nào nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ.
Là lúc anh ấy tiễn cô rời đi khi khai giảng Đại học năm nhất? Là khi cô ăn sinh nhật, anh ấy bay tới từ vạn dặm xa xôi mang theo bánh kem tự mình làm? Là lúc cô tốt nghiệp anh ấy lén lút đi vào trường học trốn ở sau cây lén nhìn cô?
Sau khi yêu đương Trịnh Văn Bác rất tốt với cô, rất ôn nhu, cuộc sống của bọn họ rất lãng mạn, làm rất nhiều bạn học cấp ba hâm mộ, Lý Thi Lộ cũng vậy, nhưng cô ấy càng vui vẻ hơn. Bởi vì Vương Chỉ Hân gặp một người rất rốt, vô cùng sủng ái cô, vừa vặn cô cũng thích anh ấy.
Vương Chỉ Hân dẫn anh ấy đến gặp ba mẹ mình, bọn họ thương lượng định ngày kết hôn.
Ngày kết hôn, Lý Thi Lộ mặc đồ phù dâu đi đến phía sau cô: “Thật hâm mộ cậu quá, kết cục viên mãn.”
“Đúng vậy, chúng ta đều phải hạnh phúc.”
Thanh xuân của cô có vô số sự hối hận và không vui, nhưng may mắn chính là, tại đoạn thời gian đối tăm này, cô gặp được một người rất tốt, cho nên, chúng ta đều phải nhìn về phía trước, phải thật sự hạnh phúc.