- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cảnh Y Tình Duyên
- Chương 97: Hạnh phúc giản đơn
Cảnh Y Tình Duyên
Chương 97: Hạnh phúc giản đơn
☆ Chương 97: Hạnh phúc giản đơn
Thời gian trôi qua hai năm, hai người rốt cục có thể như bây giờ bình thường yên rúc vào với nhau, không còn đau thương, không có lời nói dối chân thật, các nàng thẳng thắn yêu thương lẫn nhau, hướng về đối phương kể ra nhớ nhung của mình.
Vũ Hàm cảm nhận cái ôm ấp, nàng nhẹ nhàng dựa vào người phía sau, nghe cô không ngừng ở bên tai kể ra lời ngon tiếng ngọt, trên mặt bất tri bất giác toát lên vẻ hạnh phúc.
Tử Hiên dán vào mặt của nàng cảm thụ nụ cười đó, cảm thấy nội tâm thi vị và thỏa mãn, sau khi nói xong lời tâm tình thì đặt lên mặt Vũ Hàm một nụ hôn, nhưng cảm thấy như vậy còn chưa đủ. Cô gác đầu của Vũ Hàm gối lên vai mình, chậm rãi di chuyển qua đối diện mắt nhau, gian xảo nở nụ cười sau đó nhắm ngay môi nàng hôn sâu, thưởng thức tư vị say lòng người từ bên trong đến bên ngoài, tất cả lời yêu thương đều thông qua nụ hôn này giãy bày tất cả.
Vũ Hàm từ từ lạc lối, hai tay ôm cổ Tử Hiên không ngừng đáp lại người kia, nhiệt tình như lửa, động tác này lại gây cho kẻ sắc lang nào đó bắt đầu rục rịch.
Môi hôn không ngừng, mở mắt ra trực tiếp bế Vũ Hàm làm nàng rít lên một tiếng sau đó cấp tốc dẫn dắt dẫn nàng đi tới salong trong phòng khách, chậm rãi đặt nàng nằm lên đó, từ trên cao nhìn xuống.
"Vũ Hàm, hôm qua tôi chưa tận hứng, em cũng ngột ngạt. Nếu không hôm nay chúng ta ăn trước món ngọt được không em ?" Người nào đó quỳ gối trên ghế salông sắc mị mị nhìn chằm chằm khuôn mặt cũng đỏ ửng của nàng.
"Em phát hiện sau khi về nước Hiên càng ngày càng sắc, có phải ở Mỹ học thói xấu hay không ? Còn muốn cầu hoan"
Nhớ đến hôm qua bên trong cửa hàng cảm xúc mãnh liệt, còn có hôm nay giữa ban ngày ở trong phòng ăn Tử Hiên khıêυ khí©h nàng. Vũ Hàm cảm thấy ngượng ngùng vạn phần, không khỏi hoài nghi cô ấy ở nước ngoài mấy năm đã bị Tây hoá.
"Lão bà, em tại sao có thể nói tôi như vậy ! Chúng hai năm không gặp, mỗi khi trời tối tôi đều nhớ em, nhưng thấy không được, mò không được, em nói tôi có bao nhiêu khó chịu, mỗi đêm hạnh phúc lớn nhất cũng chính là ở trong mơ cùng em gặp gỡ, lẽ nào em không muốn tôi sao?"
"Nói thì nói như thế, nhưng em đâu có nghĩ Hiên xấu xa như thế, có phải là ở trong mơ cũng muốn làm yêu với em hay sao ?" Vũ Hàm nhẹ nhàng bám vào lỗ tai của cô làm bộ nghiêm túc hỏi.
"Ở trong mơ em ôn nhu hơn nhiều, chúng ta tình chàng ý thϊếp, sau đó tự nhiên triền miên, mùi vị đó đúng là thoả mãn mắt lẫn tai! Quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt. Bất quá mộng chung quy là mộng, vì thế hiện tại gặp được người thật, vậy thì không thể bỏ qua? Em nói đúng không?"
Vũ Hàm vô lực phản bác, không nói gì nhìn cô, nàng là đang chuẩn bị đi làm cơm, nhưng người nào đó đang động dục làm sao có thể dễ dàng tha cho nàng đây? Mới vừa ngồi dậy hai tay của nàng bị kiềm chế ở hai bên, một lần nữa lại ép trở về sô pha.
Tiếp theo Vũ Hàm cảm nhận được một thân thể nóng đến bốc hơn đặt ở trên người mình, còn ở bên tai không ngừng hô nhiệt khí, Vũ Hàm trong lòng run lên, nhất thời rối loạn trận tuyến.
Hồi lâu Tử Hiên cảm giác được người phía dưới không phản kháng nữa mới bắt đầu có hành động, từ lỗ tai bắt đầu cẩn thận liếʍ láp, ngón cái cách quần áo không ngừng trêu đùa trước ngực Vũ Hàm.
Sau đó hai chân Vũ Hàm bởi thân thể Tử Hiên xâm nhập mà hơi tách ra, khu vực nhạy cảm cũng cũng bị đầu gối của cô va chạm, xem ra trận này là bắt buộc phải làm.
Ngay khi Tử Hiên giở trò, Vũ Hàm cũng chậm chậm nghênh hợp theo nhịp điệu thì lại nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc.
"Ân ~ Hiên Hiên, ngừng lại một chút, em nghe hình như Tư Tư đang khóc!" Vũ Hàm hướng người đang kéo nội y của mình say sưa ngon lành ngậm trước ngực nhắc nhở.
"Em lầm rồi! Con vừa mới ngủ không lâu làm sao lại khóc ? Lão bà, chúng ta tiếp tục!" Nói tiếp tục là tiếp tục.
Từng trận thư thích kéo tới, nhưng Vũ Hàm không rảnh bận tâm, vừa nghe tiếng khóc của con thì còn tâm tư nào nữa, tập trung lỗ tai lắng nghe phòng ngủ truyền đến âm thanh. Khi xác định đúng là con gái khóc, nàng lập tức vỗ vỗ cái đầu kẻ kia: "Không nên hồ nháo, nhanh đi xem con gái"
"Ai, thật phiền phức! Con gái này không được rồi, thời khắc mấu chốt quấy rối, tôi đi giáo huấn con" Tử Hiên chu cái miệng bất mãn hướng phòng ngủ đi đến.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu công chúa mới vừa ngủ không lâu liền tỉnh trở mình quay một vòng không nhìn thấy ai thì khóc lên. Tử Hiên đi vào nhìn con dáng vẻ giận hờn đi tới ôm con, vỗ vỗ phía sau lưng dụ dỗ: "Tiểu tổ tông của mami, con làm sao không ngủ lâu một chút, ta đang làm chuyện tốt đều bị con phá hoại"
Vũ Hàm chỉnh trang quần áo vừa lúc đi vào thì nghe được câu này, nàng trừng mắt với Tử Hiên rồi tiếp nhận con gái từ tay cô: "Hiên thực sự là, tính toán với một đứa trẻ, Hiên ghét bỏ con đúng không?"
"Con gái có địa vị cao hơn tôi, tôi nào dám ghét bỏ" Tử Hiên cợt nhả ôm chặt lấy hai mẹ con hôn mặt của hai người.
Sau khi vất vả dỗ con gái, Vũ Hàm liền đem Tư Tư giao cho Tử Hiên chăm nom, chính mình xuống nhà bếp nấu cơm, lưu lại hai người bọn họ ở phòng ngủ xem phim hoạt hình.
Một người lớn cuộn chân ngồi trên salong, người bé thì lại ngồi trên đùi cô. Tư Tư xem mê mang, mà Tử Hiên trong lòng lại không thoải mái. Ngay một khắc trước vẫn cùng Vũ Hàm triền miên ở đây, lát sau đã bị tên tiểu tử này làm thất bại, hiện tại còn phải bồi tiếp con xem phim hoạt hình tẻ nhạt, thật là bi kịch.
"Ai, cảm xúc mãnh liệt liền như thế bị nhỡ, thịt đến miệng cũng bay ra. Tư Tư, có phải do mami ăn ở hay không ?" Tử Hiên một mình tự lầm bầm lầu bầu nói chuyện.
Khi Vũ Hàm làm cơm tối xong đi ra nhìn thấy tình cảnh chính là Tư Tư xem ti vi ngồi trong lòng cười khua tay múa chân, mà cái người ôm con gái thì lại ngã vào trên ghế salông ngửa mặt lên trời ngủ.
Nàng đi tới vuốt bóp nhẹ cái mặt Tử Hiên: "Hà tổng, dùng cơm"
"Điểm tâm ngọt không ăn được, cũng chỉ có thể ăn cơm lạc" Tử Hiên chậm rãi xoay người ôm lấy tiểu tử ngồi vào trước bàn ăn.
Một nhà ba người lần đầu chính ngồi cùng một bàn ăn cơm, Vũ Hàm nhìn hai người ăn say sưa ngon lành không khỏi xúc động đỏ cả vành mắt.
"Em làm sao khóc?"
"Em vui, cảnh tượng này em từng mơ đến, ngày hôm nay rốt cục thành hiện thực"
"Lão bà, tôi đồng ý với em, sau này mỗi một ngày tôi sẽ bồi tiếp em và Tư Tư, bồi tiếp hai người xem ti vi, ăn cơm, cùng hai người ngủ"
Sau khi vui vẻ ăn xong cơm tối, Tử Hiên xung phong nhận việc rửa bát, Vũ Hàm trước tắm cho con gái, sau đó dỗ dành con ngủ.
Chờ Tử Hiên rửa bát, tắm sạch sẽ đi ra đến phòng ngủ đã thấy con gái ngủ mất, mà Vũ Hàm thì đang nằm đọc sách.
Cô rón ra rón rén đi tới chui vào chăn, ngồi cạnh Vũ Hàm, lấy quyển sách bỏ xuống, ôm nàng vào lòng: "Cảm giác này thật tốt"
Hai người ôm nhau nằm trong chăn, dựa vào ánh sáng nhu hoà của đèn tường, Tử Hiên thấy Vũ Hàm cả người toả ra một loại mị lực hấp dẫn, cô gian nan nuốt ngụm nước miếng.
Giữa không gian yên tĩnh buổi tối, âm thanh này đặc biệt rõ ràng. Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn cô: "Làm gì? Không cần nói Hiên lại muốn làm chuyện xấu nha, đừng quên Tư Tư còn ở bên cạnh "
Người nào đó một mặt vô cùng đáng thương ẻ nhìn Vũ Hàm: "Ân, Lão bà, chúng ta ngủ đi!"
"Ân, ngoan, Hiên Hiên ngủ ngon!" Nói xong nàng hôn khóe miệng cô, xoay người cũng hôn tiểu công chúa bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau trời lờ mờ sáng Tử Hiên đã tỉnh, nhìn hai người bên cạnh còn đang trong giấc mộng, cô lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài mua điểm tâm cho hai người.
Lúc ra ngoài thấy có số lạ gọi vào điện thoại, vừa nghe hóa ra cha mẹ của mình, cô chỉ nghe được trong loa truyền đến âm thanh kích động: "Hiên Hiên, con sao rồi? Công ty vẫn tốt chứ, con có cố gắng giúp cha con không đấy ?"
"Mẹ, mẹ cũng nhớ đến đứa con gái này sao, con tưởng hai người quên con rồi! Nhờ phúc hai người, con vẫn khoẻ, công ty tất cả bình thường. Con hiện tại ở Trung Quốc"
"Cái gì? Con về nước ?"
"Đúng vậy, công ty có việc nên về bàn chuyện làm ăn"
"Vậy con gặp Vũ Hàm chưa ?"
"Không những gặp được Vũ Hàm, còn gặp được con gái của con! Hai người thật là lợi hại, che giấu con lâu như vậy"
"Khà khà, không phải là do vợ con không đồng ý hay sao, cho nên mới tiền trảm hậu tấu! Đúng rồi, cháu gái của ta đáng yêu không, có giống ta không ?"
"Có quan hệ gì tới mẹ, con gái của con đương nhiên là đáng yêu, người gặp người thích, hoa kiến hoa khai"
"Ta rất muốn gặp cháu gái, ta cùng cha con rất nhanh cũng sẽ trở lại, đến lúc đó con liền đem vợ và cháu gái đến đây, cho người ta một cái danh phận đi"
"Danh phận con nhất định sẽ cho, nhưng việc đi Mỹ phải cùng Vũ Hàm thương lượng một chút, dù sao ở đây còn có nhà và sự nghiệp của nàng, tuy nói mẹ nàng đã nhượng bộ, thế nhưng con không hoàn toàn chắc chắn nàng sẽ đồng ý cùng con gái về Mỹ, bất quá con nhất định cố gắng hết sức thuyết phục nàng tin tưởng vào con"
"Ân, không hổ là Hà gia chúng ta, mẹ ủng hộ con"
Sau khi cùng Hà mẹ cúp điện thoại, Tử Hiên mua xong bữa sáng thì trở về, chỉ thấy hai mẹ con còn chưa rời giường, cô cười cợt chạy tới hôn nhẹ lên môi Vũ Hàm nói rằng: "Bảo bối, rời giường đi em"
Thấy không có phản ứng gì, Tử Hiên tà tà nở nụ cười đưa tay luồn vào ổ chăn tìm tới vạt áo ngủ vén lên sau đó tìm tới hai khoả mềm mại nhẹ nhàng xoa xoa lên.
"Ân ~" Vũ Hàm đang ngủ cảm giác có vật gì kì lạ nên ngâm một tiếng.
Tử Hiên nghe được tiếng này dường như trên người được khai mở, liếc mắt xem xét bên cạnh thấy tiểu tử đang ngủ say, cô không thể chờ đợi được nữa cởi hết quần áo tiến vào ổ chăn, chuẩn bị hoàn thành trận đấu ngày hôm qua chưa xong.
Vũ Hàm mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy trên người khô nóng vạn phần, trước ngực cùng phía dưới kì lạ làm sao, cần gấp có người đến lấp kín, lúc đó đột nhiên một trận vui vẻ kéo tới, đáng chết! Sáng sớm tại sao lại mộng xuân.
Giữa hai chân tựa hồ cũng có một gì đó, thực sự là quá ngượng ngùng. Mà khi nàng mở mắt ra, nhìn thấy mái tóc ngắn hỗn độn trước ngực mới phát hiện nguyên lai này không phải là mộng.
Chính vào lúc này Tử Hiên tựa hồ cũng nhận chủ nhân đã thức tỉnh, cô cười ngẩng đầu nhìn đôi mắt của nàng, cùng lúc đó, ngón giữa đã thuận lợi tiến vào vùng bí mật thăm dò.
"Bảo bối, chào buổi sáng"
"A ~ đồ lưu manh"
P/s: Thời gian này cũng nhiều việc nên không edit được. Truyện còn vài chương nữa là kết thúc rồi, có lẽ đọc đến đây mọi người cũng đã hài lòng về một cái kết viên mãn. Mấy chương cuối có chậm chạp một chút, hy vọng mọi người hết sức thông cảm. Có một chút thời gian ít ỏi thì lại bận làm thân trâu ngựa cố gắng dành dụm đủ 2 tỉ đồng để đi chọc ghẹo một bạn chân dài. Số khổ lắm.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cảnh Y Tình Duyên
- Chương 97: Hạnh phúc giản đơn