☆ Chương 93: Em là không thể thay thế
Nhân viên cửa hàng thấy hai người quen biết, vậy chuyện này cũng dễ, không chút nghĩ ngợi nhiệt tình kéo Tử Hiên ngoài cửa vào: "Cô cùng bác sĩ Trần quen nhau vậy thì không thể tốt hơn, nàng muốn thử nội y nhưng lo con gái không ai giữ"
Không đợi Tử Hiên nói gì trực tiếp lôi Tử Hiên đến trước mặt hai mẹ con Vũ Hàm, cô mới vừa đứng lại đã thấy tiểu Tư Tư vù vù tay nhỏ từ bên Vũ Hàm chồm qua người cô, ý đồ rất rõ ràng, chính là động tác ôm ấp.
Mắt thấy công chúa muốn leo lên vai mình rồi nên Tử Hiên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ duỗi hai tay ra từ trong tay Vũ Hàm tiếp nhận công chúa nhỏ, cô nghĩ thầm 'làm như quá quen thuộc sao, lẽ nào nhóc con không sợ người lạ ?'
Nhìn con gái vui vẻ ôm Tử Hiên, Vũ Hàm cười tiếp nhận nội y từ tay nhân viên yên tâm đi vào phòng thử quần áo. Mà Tử Hiên không có kinh nghiệm giữ con nít giờ khắc này lại như đứng đống lửa ôm tiểu Tư Tư ngồi trên ghế salông trong cửa hàng.
Cô không biết làm sao cùng nhóc con giao tiếp, một lớn một nhỏ như vậy mắt trừng mắt to. Một lát sau Tư Tư vẫn ôm cổ cô không buông, con bé đứng trên đùi thừa cơ hội cô không chú ý quay vào đưa miệng lên hôn nhẹ, cuối cùng làm cho trên mặt Tử Hiên dính đầy nước miếng.
Tử Hiên mặt đỏ làm bộ hung ác trừng con bé, nhưng người ta mới xem thường, người ta không sợ còn khanh khách cười.
Nhân viên cửa hàng thấy hai người đùa giỡn như vậy nên cười nói: "Không biết còn tưởng rằng hai người là mẹ con, trông rất giống nhau đó"
Lời này Tử Hiên không biết nói gì, có như thế sao? Đồng thời cũng quan sát tỉ mỉ dáng vẻ tiểu công chúa, da dẻ trắng, thủy nộn, đôi mắt vừa vặn, lúm đồng tiền nhỏ cũng không tệ lắm, toàn thể hoàn chỉnh theo kiểu người nhìn vào liền yêu thích.
"Mẹ ~ mễ ~" tiểu Tư Tư nhìn chằm chằm người đang nghiên cứu mình trên mắt, miệng nhỏ kêu oa oa.
"Mẹ con đang thay quần áo, chờ tí sẽ ra". Tử Hiên hiếm thấy khi nghe hiểu lời con bé, cô hững hờ trả lời.
Hai người một lớn một nhỏ tọa ở bên ngoài một lúc Vũ Hàm còn chưa có đi ra, thử đồ cũng đâu cần lâu như vậy, Tử Hiên bèn đến thăm dò nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng cũng ý thức được chuyện này nên đi thẳng đến phòng thử quần áo gọi lớn: "Bác sĩ Trần còn chưa xong sao, có cần giúp đỡ gì không ạ ?"
"A? Không có chuyện gì, tóc của tôi bị kẹp trong móc dây áo, chờ một chút"
"Tôi vào giúp cô". Nói xong nhân viên cửa hàng liền nhiệt tình chuẩn bị vào phòng thay đồ.
"Không cần, tôi có thể làm được". Nghe có người muốn qua giúp mình, Vũ Hàm liên thanh ngăn cản, nhân viên này mà vào giúp mình chẳng phải lồ lộ ra ngoài cho người ta thấy rồi sao.
Mắt thấy nhân viên cửa hàng đang muốn đi vào phòng thay đồ, Tử Hiên đang phát ngốc ôm Tư Tư từ trên ghế sa lông đứng lên nói: "Để tôi đi cho, cô đến giúp tôi bồng Tư Tư đi"
Tử Hiên có thể tưởng tượng được tình hình trong phòng thay đồ, tuy nói quần áo vẫn còn trên người nhưng có thể phần lớn da thịt vẫn lộ ra bên ngoài, làm sao có thể để nhân viên xa lạ nhìn thấy, cô không chút suy nghĩ chuẩn bị tự mình ra tay.
Tử Hiên mang con bé giao cho nhân viên, con bé tỏ vẻ không vui, không phải không sợ người lạ người sao? Nhưng lúc này lại chết sống ôm tay Tử Hiên không chịu buông.
Nhìn mặt khó chịu của con bé Tử Hiên chỉ có thể kiên trì vuốt khuôn mặt nhỏ dỗ dành lừa gạt: "Bảo bảo ngoan, để tỷ tỷ này chơi với con nha, dì đi tìm mẹ con, sau đó chúng ta cùng đi ăn có được không ?"
Lời còn chưa dứt đây con bé dĩ nhiên nghe lời buông tay tự giác hướng về nhân viên cửa hàng, Tử Hiên cảm thấy trên trán rớt mồ hôi. Công chúa nhỏ này hóa ra là kẻ tham ăn a, vừa nghe đến có ăn lập tức thay đổi thái độ, đồng thời cô cảm thấy nó thật là đáng yêu, ở trên khuôn mặt nhỏ hôn lên một cái sau đó mới đi phòng thử đồ.
Lúc này bên trong phòng, Vũ Hàm đang cùng cái đuôi tóc dài dây dưa, mới vừa chụp lên móc kéo nàng quên hất mái tóc qua một bên thế là nó kẹt vào, lúc cởi ra mới phát hiện. Nàng thử dùng tay xả ra nhưng cảm giác rất đau, chắc kẹt rất nhiều, trong quá trình tháo gỡ còn làm đứt mấy đoạn tóc, không có cách nào hơn là trước tiên cởi nội y sau đó kiên trì bắt tay gỡ rối.
Đang lúc này, mành phòng thử quần áo bị xốc lên dọa nàng giật mình lo tìm thứ che đậy trước ngực, đang muốn trách cứ người nào không biết lễ phép, ngẩng đầu nhìn lên nhưng đó là Tử Hiên.
"Hiên vào tới làm chi, cũng không nói một tiếng, dọa em"
"Tôi tới xem có giúp gì không"
"Hiên vào đây còn Tư Tư đâu ?"
Tử Hiên thò đầu ra ngoài liếc mắt nhìn, chỉ thấy nhóc con kia đang theo nhân viên cửa hàng chơi đùa, trong miệng còn giống như đang ăn cái gì, cô cười cợt kéo mành: "Em không cần lo lắng, con gái em theo người ta chơi sung sướиɠ ! đến đây tôi xem, cuốn tóc vào rồi sao ?"
"Ở ngoài sao, tóc kẹt vào trong móc" Vũ Hàm vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ cho cô xem, nàng cũng quên khi buông một ta ra phía trước toàn bộ xích͙ ɭõa bại lộ, chờ phản ứng lại sắc mặt cũng đỏ bừng.
Tử Hiên đương nhiên cũng chú ý tới, nhất thời trên mặt cũng một mảnh hồng, nhưng vẫn giả bộ trấn định vòng ra phía sau nàng tỉ mỉ giúp nàng chậm rãi đem tóc quấn quanh từng sợi từng sợi chậm rãi rút ra.
"Xong rồi, sao em ngốc thế, biết mình tóc dài cũng không vén ra, trước đây không phải bị hoài sao, dạy mãi không sửa, tóc dài mà kiến thức ngắn"
"Em ngốc thì làm sao, làm xong rồi đi ra ngoài, em muốn mặc quần áo" Vũ Hàm lạnh lùng quay lưng nói rằng.
Nửa ngày không nghe người phía sau có động tĩnh, cũng không thấy có ý tứ đi ra. Bên trong phòng thử quần áo chỉ còn dư lại tiếng hít thở, đột nhiên Vũ Hàm cảm giác một đôi tay đang vây quanh eo nàng: "Vũ Hàm, tối ngày hôm qua có phải là em chăm sóc tôi ?"
"Tình nhân của Hiên nói cho Hiên biết à ?"
"Cái gì mà tình nhân ?"
"Cái người tóc vàng mắt xanh, nhiệt tình như lửa, mỹ nữ ngoại quốc"
"Nàng giám đốc công ty, là thuộc cấp của tôi, em không nên hiểu lầm!"
"Đơn giản như vậy sao? Cũng không biết là ai tối hôm qua còn ở dưới lầu ôm người ta"
"A, không phải chứ?"
"Em tận mắt nhìn thấy"
"Vậy là do tôi uống say, không thấy rõ mà. Em đang ghen?"
"Tại sao phải ghen, mắc mớ gì đến em ?"
Tử Hiên nghe được câu này, cô xoay thân thể của nàng sang đối diện với mình, bốn mắt nhìn nhau: "Vũ Hàm, em biết không, bất luận bên ngoài có bao nhiêu mê hoặc, ở trong lòng tôi chỉ có em"
Thấy nàng không nói lời nào, Tử Hiên cay đắng nói rằng: "Em có con gái rồi, có phải là mẹ em buộc em nhận nuôi hay không ?"
"Mẹ không có buộc em, hơn nữa đứa con này là em mười tháng hoài thai sinh ra"
Tử Hiên ban đầu trong lòng có một chút hy vọng, nhưng khi nghe được câu nói kia bàn tay đặt trên vai nàng buông xuống, mắt ứa lệ hỏi: "Vậy em kết hôn rồi ?"
"Nếu như em nói em kết hôn, có một đứa con đáng yêu, còn có một gia đình hạnh phúc, Hiên sẽ nghĩ như thế nào?" Vũ Hàm không trực tiếp nói chân tướng cho cô nghe, trước tiên thăm dò phản ứng của Tử Hiên.
"Nếu như đúng là như vậy, tôi sẽ chúc phúc cho em, chỉ cần em thất vui là được"
"Ngốc" Vũ Hàm trực tiếp dùng tay gõ lên đầu Tử Hiên biểu thị thái độ bất mãn.
"Tôi thừa nhận tôi ngốc, bởi vì tôi ngu mới buông tay, mới để cho người khác có cơ hội, hiện nói gì cũng đã đã muộn. Tôi tưởng tưởng qua rất nhiều hoàn cảnh chúng ta gặp lại, và ước mơ tương lai tốt đẹp, mà bây giờ tỉnh mộng rồi, tôi sẽ rút lui khỏi cuộc sống của em. . ." Nói xong Tử Hiên cô đơn chuẩn bị đi ra ngoài.
Vũ Hàm thật sự muốn cạy đầu cô ra, nhìn cô vừa bước đi liền kéo trở về, thấy đôi mắt ướŧ áŧ của Tử Hiên Vũ Hàm kinh ngạc: "Xin nhờ, chưa từng thấy ai khờ như Hiên, chuyện tối ngày hôm qua còn nhớ rõ không?"
"Tối hôm qua? Tracy có nói với tôi"
"Sau đó thì sao?"
Tử Hiên dường như tỉnh ngộ, đột nhiên nghĩ đến lời Tracy đã nói tối ngày hôm qua Vũ Hàm thị uy nói nàng là bạn gái của mình, hơn nữa còn cùng với mình hôn môi.
"Cái kia. . . Vũ Hàm, hôm qua em hôn tôi, tôi biết, chủ yếu là vì hoàn thành tâm nguyện của mẹ em, kỳ thực trong lòng em yêu tôi đúng không ?" Tử Hiên nói ra ý nghĩ của chính mình.
Vũ Hàm vừa nghe suýt chút nữa ngất tại chổ: "Hiên không làm cảnh sát nữa nên đầu rỉ sắt phải không ? Không nhận ra cái gì thật cái gì là giả, mặc kệ Hiên"
Nói xong nàng tự mình quay lưng bắt đầu mặc quần áo, mà phía sau Tử Hiên đứng ngồi không yên. Do không tìm được đáp án, nhìn người mê hoặc đưa lưng lại, cô trực tiếp kéo nàng vào trong ngực.
Ôm vòng eo tinh tế của Vũ Hàm, tìm tới đôi môi của nàng trực tiếp đẩy hàm răng chui vào, cô mặc sự phản kháng của nàng, không ngừng sâu sắc thêm nụ hôn, bất tri bất giác nhiệt độ cũng tăng cao không ít.
Tử Hiên nào quản được nhiều như vậy, Vũ Hàm hai tay ban đầu từ chối đến cuối cùng ôm cổ Tử Hiên, cô xác định trong lòng Vũ Hàm vẫn còn có mình, vậy là đủ.
Mặc kệ nàng có kết hôn hay không, cũng không để ý nàng sinh ra một đứa bé, đúng vào lúc này, Tử Hiên rất muốn Vũ Hàm, muốn đưa nàng hòa vào thân thể của mình.
Như thế nghĩ nào thì hành động như thế ấy, cô đem cả người nàng tựa vào trên vách phòng thử đồ, đùi phải cách quần jean không ngừng kì kèo khu vực trung tâm, Vũ Hàm bị cô làm sắp mất khống chế.
Tử Hiên giờ khắc này đã mất đi lý trí, mặc kệ là đang ở đâu, tay phải trượt vào trong quần cởi nút quần nàng ra sau đó trực tiếp tiến vào.
"A ~" tuy rằng còn cách qυầи ɭóŧ, thế nhưng lâu rồi không có thân mật khiến cho Vũ Hàm kích động ra tiếng.
"Bác sĩ Trần sao vậy ? Không có sao chứ!" Âm thanh này làm kinh động nhân viên bên ngoài, nhân viên cửa hàng ân cần hỏi han.
"Không có chuyện gì, chất lượng nội y quá tốt làm rối tóc tôi, đợi thêm chút nữa chúng ta giúp cô mua một bộ, cô giúp chúng tôi chăm sóc đứa nhỏ." Tử Hiên dùng thanh âm khàn khàn nói vọng ra.
"Ân, hôm nay cũng không có gì làm, hai người từ từ thử đi. Bác sĩ Trần, đứa nhỏ cũng thật ngoan, hai người không cần lo lắng"