☆ Chương 84: Phóng túng
Nghe Vũ Hàm nói mấy câu nói, Hà mẹ nghĩ cũng phải, nhưng mà vẫn đau lòng: "Con nói cũng đúng, bất quá một mình con phải chịu cực khổ, lại còn phải đi bệnh viện một mình, ta trước sau không yên lòng, vạn nhất chuyện gì thì làm sao bây giờ đây, cũng không có người ở bên cạnh chăm nom, nếu không ta thuê một người bảo mẫu săn sóc cho con"
"A di, không cần, thật sự, con không có chuyện gì. Mẹ con tuy nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, đến lúc đó không chừng bà lại đến săn sóc cho con, con cũng là bác sĩ, a di không cần lo lắng."
"Cố gắng lên, con cần gì cứ việc gọi điện thoại nói với ta, đứa cháu này thật làm khó con rồi"
"Không có gì khó, mọi chuyện là đáng giá. Tách ra hai năm có lẽ sẽ khó chịu, nhưng bây giờ có hài tử, coi như là gửi gắm tinh thần của cô ấy cho con, tháng ngày cũng sẽ không cảm thấy quá mức dài dằng dặc, Tử Hiên cũng có thể chuyên tâm ở Mỹ trị liệu, chờ chúng con vượt qua gian khổ có thể cả nhà ba người đoàn tụ, con và hài tử sẽ chờ cô ấy"
Hà mẹ nghe đến đó viền mắt cũng không khỏi có chút ướŧ áŧ, có người vợ như vậy đời này là đủ, Hiên Hiên này thật là tốt số, có một nữ nhân đồng ý vì nó làm tất cả mọi chuyện, khoan dung cho nó, còn không tiếc vì nó sinh con, không rời không bỏ, thật sự đáng quý.
Thử hỏi thời nay trên đời có bao nhiêu đôi vợ chồng có thể vững bền kết hôn, ưng thuận dù bệnh tật hay là khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do gì đều yêu mình, chăm sóc mình, tôn trọng mình, tiếp nhận mình, vĩnh viễn đối với mình trung trinh không thay đổi cho đến suốt cuộc đời ?
Sau khi cùng Vũ Hàm nói chuyện, Hà mẹ đi bệnh viện tìm người quen thăm dò tin tức về việc cung cấp tϊиɧ ŧяùиɠ, đối phương cho bà rất nhiều tư liệu của người hiến tặng, sau đó tỉ mỉ giới thiệu quy trình.
Hà mẹ suy tính rất lâu mới quyết định chọn người Mỹ gốc Hoa, dù sao phải là người Trung quốc. Tìm người nước ngoài sinh ra con lai thì cũng đáng yêu, nhưng khẳng định sẽ có những cặp mắt khác thường nhìn ngó, cuối cùng bà khoanh vùng ba người đàn ông Trung Quốc chờ ngày mai Vũ Hàm đến đây sẽ cùng nàng lựa chọn.
Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn đợi tin vui. Hà mẹ hưng phấn nghiên cứu tư liệu người hiến tϊиɧ ŧяùиɠ xong thì vội vã chạy đến chổ con gái đang làm tiểu phẩu. Tiểu phẫu cũng vừa hay kết thúc, nhưng Tử Hiên còn gây mê chưa tỉnh, cô được đẩy ra phòng bệnh.
Sau một tiếng, Tử Hiên từ từ tỉnh lại, Hà mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra, kết quả biểu hiện tất cả bình thường không có vấn đề, nói cách khác cô có thể về nhà.
"Xem đi, rất thuận tiện đi, thật tốt, cháu của ta chất lượng tốt là rất hi vọng". Hà mẹ dào dạt đắc ý.
Chờ khi hai người về đến nhà trời cũng sắp tối, Vũ Hàm đã ở cửa chờ đợi hai người, Hà mẹ ở một bên ra dấu rằng mọi chuyện đã xong cho Vũ Hàm biết. Vũ Hàm cười tiến lên đẩy Tử Hiên có chút mệt mỏi đi tắm rửa. sau đó đồng thời ăn cơm. Trên bàn cơm hai mẹ con ai cũng không có nói ra chuyện đã xảy ra hôm nay, bởi vì Hà mẹ nói tạm thời đừng nói ra ngoài.
Ăn xong Tử Hiên hỏi thăm tình trạng sức khỏe Vũ Hàm, biết được không có gì lo ngại cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại nghĩ đến ngày mai sắp chia tay thì thức ăn trong miệng lại trở thành vô vị.
Tùy tiện ăn mấy miếng, cô nói mệt muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Vũ Hàm đang muốn đẩy Tử Hiên thì Hà mẹ ám chỉ ánh mắt cho nàng, nàng biết thế nên gọi Mary thay thế nàng đẩy Tử Hiên.
"A di, có chuyện gì sao?"
"Vũ Hàm, tính toán hôm nay tất cả đều thuận lợi, nhưng mà bác sĩ nói muốn tiến hành cấy ghép cũng không thể nhanh, đại khái cần 3 ngày sau, ngày mai phỏng chừng là không kịp."
"Không sao, con gọi về bệnh viện xin nghỉ thêm vài hôm, thuận tiện cũng có thể ở cùng cô ấy, dù cho mấy ngày cũng ấm áp"
"Đúng rồi, ta hôm nay có nhìn qua hồ sơ của những người hiến tặng tϊиɧ ŧяùиɠ, có 3 người Hoa kiều ta cảm thấy cũng không tệ lắm, ngày mai con đến xem đi, sau đó để bác sĩ sắp xếp"
Sau khi cùng Hà mẹ bàn chuyện xong, Vũ Hàm trước tiên gọi điện thoại cho viện trưởng nói xin nghỉ phép thêm ba ngày, sau đó mới trở về phòng. Đẩy cửa đi vào chỉ thấy Tử Hiên lẳng lặng ngồi trên xe lăn đờ đẫn nhìn bên ngoài tối tăm.
Vũ Hàm đi từ phía sau ôm cổ của nàng: "Hiên hiên, làm sao? Đang suy nghĩ gì đấy?"
"Vũ Hàm, em nói 2 năm sau chúng ta sẽ như thế nào ?" Nguyên lai là cô đang sầu não cái này.
"2 năm sau cả hai chúng ta vẫn như cũ giống như bây giờ, phải nói là càng thêm hạnh phúc, càng thêm mỹ mãn, em có lòng tin, Hiên đang hãi sợ sao ?"
"Nói không sợ là giả, Vũ Hàm em biết không em thực sự quá ưu tú, tôi sợ không kịp ôm em thì người khác đã đến ôm đi rồi, nếu là như vậy tôi nhất định rất khó vượt qua". Tử Hiên buồn bã, đôi mắt ngấn lệ, lại nghĩ tới tình cảnh 2 năm sau trái tim như bị đào hết tâm can.
"Ngốc quá đi, khóc cái gì, vì sao lại không tự tin ?" Vũ Hàm đi đến phía trước nhìn thấy cô đang khóc, trong lòng cũng xót xa.
"Tôi thừa nhận tôi đối với mình không có lòng tin, tôi bây giờ không có gì cả, tôi không chắc chắn. . ."
Không chờ nàng nói xong, Vũ Hàm khuynh thân hôn đôi môi nói năng lộn xộn, nụ hôn này kéo dài rất lâu đủ để tâm tư hoang mang của Tử Hiên bình an lại.
Nụ hôn kết thúc, Vũ Hàm kéo tay cô đặt trên ngực mình, làm cho cô cảm nhận nhịp tim đập của mình giờ phút này: "Nghe được không ? Hà Tử Hiên, mặc kệ là hiện tại hay tương lai xa xôi, bất luận Hiên biến thành thế nào, nơi này chỉ thuộc về một mình Hiên"
Tử Hiên cảm động ôm Vũ Hàm vào trong lòng không ngừng hôn môi hôn trán của nàng: "Vũ Hàm, cảm ơn em. Tha thứ cho tôi không thể trở về với em, nhưng mà tôi cam đoan với em tôi yêu em là không thay đổi, em phải tin tưởng tôi! Tôi sẽ hoàn hảo đứng ở trước mặt em, sau đó bảo vệ em, cùng ngươi đối mặt khó khăn, vượt qua dư luận"
"Ân, em tin"
Sau khi tâm tình của hai người bình phục, Vũ Hàm nói với cô rằng nàng sẽ ở lại thêm so với kế hoạch là 2 ngày, mặc dù biết cuối cùng rồi vẫn xa nhau, nhưng ngay bây giớ chỉ cần ở cạnh cô một canh giờ nàng vẫn thấy thỏa mãn.
Lau chùi nước mắt, Tử Hiên nói muốn đi tắm, Vũ Hàm liền đẩy cô vào phòng vệ sinh, nhưng nàng cũng không có ý rời đi mà là đóng cửa lại.
"Vũ Hàm, tôi muốn tắm". Tử Hiên nhắc đi nhắc lại.
"Em biết, tắm mà, em cũng tắm, cùng tắm đi há"
"Nhưng là. . . em. . . Tôi"
Người nào đó lắp ba lắp bắp, Vũ Hàm đến bồn tắm lớn xả nước vào, cùng lúc đó nàng cởi sạch sẽ quần áo trên người bình tĩnh hướng về người mặt ửng hồng kia đi tới, tiếp theo nàng cũng thành thạo 'lột đồ' của Tử Hiên ra.
"Được rồi, nước đã xong. Hiên ngẩng đầu lên được rồi, tiếp tục nữa sàn nhà cũng lủng lỗ". Nói đem nàng nâng Tử Hiên từ xe lăn cẩn thận giúp cô vào bồn tắm trước. Sau đó bản thân nàng cũng chậm rãi ngồi phía sau lưng vòng tay ôm cô. Bồn tắm to lớn đủ cho hai người nằm thư thích, Vũ Hàm ở đằng sau thỉng thoảng cọ sát lau rửa người Tử Hiên.
Tắm như thế này đúng là một loại dằn vặt con người ta, đặc biệt là khi cọ sát đến bộ vị nhạy cảm trước ngực, Tử Hiên gần như là phải nhẫn nhịn mới không phát ra âm thanh mơ màng. Mấy lần nâng lên hạ xuống khiến cô muốn nội thương trong lòng nên đành đoạt lấy khăn mặt trên tay Vũ Hàm.
"Vũ Hàm, tôi. . . tự mình lau". Nói xong bật dậy định tự mình tắm rửa.
Vũ Hàm nào sẽ dễ dàng buông tha cho cô đây, trực tiếp nhào tới dùng bộ ngực mềm mại của mình không ngừng kì kèo sau lưng Tử Hiên làm tay cô run lên, khăn mặt muốn rớt xuống nước
"Bảo bối, em đừng lộn xộn, ngoan tắm đi"
"Em đang tắm đây, em chà lưng cho Hiên, đối với nữ nhân vị trí đặc biệt kia là trọng yếu, nhất định phải rửa sạch sẽ nha". Lời còn chưa dứt trực tiếp nàng đã trực tiếp đưa tay vào khu vực.
Như vầy là tắm sao, rõ ràng là châm lửa khıêυ khí©h, dưới thân cô đã dần dần sản sinh ra ái dịch, còn tiếp tục như vậy khẳng định là không thể ngăn cản, mà hôm nay mình vừa làm tiểu phẫu, như vậy có được không ?
Vừa nghĩ như thế Tử Hiên tóm chặt lấy cái tay đang cắm cờ làm loạn dưới thân mình, quay đầu trừng nàng một cái. Cô nhìn thấy Vũ Hàm có chút bất mãn, sau đó cô yên lặng không nhìn đến nàng. Xoắn xuýt một hồi lại nghĩ chẳng mấy chốc sẽ chia lìa, phóng túng thì cứ phóng túng đi, thân thể mình cũng đâu có yếu ớt.
Như có được quyết tâm rất lớn, Tử Hiên chậm rãi buông bàn tay bị mình nắm chặt ra. Vũ Hàm lúc đó hiểu được dụng ý, ngày hôm trước nàng vốn dự định cho Tử Hiên hưởng thụ, bất đắc dĩ cuối cùng mình lại bị đè ép, lúc này thật vất vả mới có cơ hội, nhân cơ hội này phải trả thù một phen.
Làm bác sĩ nàng đương nhiên biết cuộc tiểu phẫu nhỏ kia cũng không ảnh hưởng đến chuyện yêu cho nên mới trêu chọc Tử Hiên, động tác trên tay dừng lại, thân mình cũng bắt đầu dựa sát vào người phía trước, đầu tựa trên vai Tử Hiên thỉnh thoảng phun ra nhiệt khí.
Này đối với Tử Hiên là một loại dày vò, phía sau cảm thụ hai khối mềm mại da thịt, cô như cừu con mặc cho người ta thịt. Trái tim nhỏ bắt đầu nhảy múa không ngừng, thân nhiệt trên người cũng dần tăng lên.
Khăn mặt chẳng biết lúc nào không thấy bóng dáng đâu, dần dần trong dòng nước ấm cái tay người kia thay nó làm công việc đưa đẩy, Đôi tay đẩy hai mép mềm mại ôn nhu an ủi động nguyệt trong khu rừng rậm.
Cùng lúc đó miệng Vũ Hàm ngậm lỗ tai nhỏ nóng rực, lưỡi liếʍ láp còn luồn vào trong nô đùa một phen, tay trái thì lại vây trước ngực cô nắm giữ ngực nhỏ, nhào nặn ấn lêи đỉиɦ.
Cả người trên dưới đều đều bị khống chế, Tử Hiên thấy mình hết sức chống đỡ dựa vào người phía sau, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn.
Nghe âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ như thế Vũ Hàm không chút do dự trực tiếp xông vào hành lang trơn trợt. Tuy rằng hơi nhỏ khít nhưng ra vào mấy lần sau đó liền rất thuận lợi di chuyển, rất nhanh sóng nước trong bồn tắm bắt đầu tầng tầng dập dờn, cho đến lúc vượt ra bên ngoài, dù vậy cũng không ảnh hưởng đến tần suất động tác tay của nàng, còn càng lúc càng nhanh.
"Ân. . . Bảo bối, không xong rồi, không muốn nữa". Không biết đã bao nhiêu lần, Tử Hiên cảm thấy mình sắp hư nhược, nước trong bồn tắm chỉ còn một nữa, số nước hiếm hoi sót lại cũng đã lạnh từ lâu. Chỉ có nhiệt độ trên người hai người thủy chung chưa từng hạ nhiệt, bởi vì giờ khắc bác sĩ Trần không biết mệt mỏi tiến hành tắm rửa tình yêu của mình.