☆ Chương 77: Nguyện ý chờ đợi
Rất nhanh Vũ Hàm liền tìm đến nhà Tử Hiên, Hà mẹ thấy nàng phong trần mệt mỏi sắc mặt tiều tụy, bà gọi Mary rót cho nàng chén nước và lấy chút điểm tâm cho nàng.
"A di, Hiên Hiên ở chỗ nào?"
"Nó biết ta đem địa chỉ cho con nên giận dỗi luôn ta, con bé này vẫn trốn ở trong phòng không chịu ra, con đi tìm nó đi". Hà mẹ chỉ cho nàng gian phòng cuối hành lang.
Vũ Hàm đặt chén nước xuống liền bay thẳng đến gian phòng kia đi đến, nàng hít một hơi thật sâu sau đó ghé vào cửa phòng gọi: "Hiên Hiên"
Kỳ thực Tử Hiên vẫn ở cửa theo dõi động tĩnh bên ngoài, nghe giọng nói quen thuộc cách một cánh cửa truyền đến cô suýt chút nữa kích động muốn lập tức mở cửa ra để nhìn thấy Vũ Hàm, nhưng nhớ lại mình hiện đang ngồi xe lăn, lại nghĩ đến mẹ nàng trước đó ở bệnh viện khổ sở cầu mình nên Tử Hiên cố gắng nhịn xuống không lên tiếng.
Người ngoài cửa vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định: "Hiên Hiên, em biết Hiên ở bên trong! Hiên mở cửa ra có được hay không? Hiên bỏ đi như vậy có nghĩ đến em không ? Chỉ lưu lại một phong thư thông báo, Hiên tại sao có thể tàn nhẫn như thế"
"Em biết mẹ em đã nói nhiều lời tổn thương Hiên, nhưng những lời đó không phải là ý của em, người yêu không phải nên vui sướиɠ có nhau hay sao ? Cho dù chân của Hiên không tốt, đời này chỉ ngồi trên xe thì em cũng sẽ không rời bỏ Hiên. Hiên đừng bỏ rơi em có được hay không? Có được hay không? Em biết Hiên yêu em"
Tử Hiên lấy tay run rẩy che kín miệng mình không cho nó phát ra tiếng khóc, thế nhưng nước mắt đã rơi dài, Vũ Hàm ơi Vũ Hàm, tôi nên bảo em làm cái gì bây giờ.
Tử Hiên trong vô ý thức bắt đầu dùng đầu không ngừng đập lên cửa: "Em đừng nói nữa, đừng nói nữa! Trần Vũ Hàm, tôi van em, coi như tôi cầu xin em! Em đi đi có được không ? Tôi không đáng cho em phải làm như vậy"
Nghe được bên trong truyền đến âm thanh va vào cửa, tim Vũ Hàm xé rách ra từng mảnh, nàng chậm rãi quỳ gối cạnh cửa: "Hiên Hiên, đừng làm tổn thương chính mình. . ."
Tử Hiên vẫn theo quán tính không ngừng đập đầu vào cửa tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt đi nội tâm đau đớn của cô, nhưng khi nghe người ngoài cửa từ đầu đến cuối không có ý rời đi, cô lau khô nước mắt, chậm rãi mở cửa ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.
"Hiên Hiên, rốt cục Hiên đã chịu gặp em, sao lại ngốc như thế làm bị thương chính mình" Vừa nhìn thấy cửa mở ra, Vũ Hàm kích động lập tức đứng lên, chỉ thấy trên trán cô ấy có dấu ấn đỏ vì va vào cửa, nàng đau lòng đưa tay muốn xoa.
Tử Hiên không thèm để ý đến vết thương: "Trần Vũ Hàm, em bây giờ nhìn thấy tôi rồi, cũng nhìn thấy dáng vẻ phế nhân của tôi, em đi được chưa, tôi không cần em thương hại, em đi đi..."
"Hiên Hiên, em vì sao lại thương hại ? Xưa nay không có ý nghĩ này. Hãy để em ở lại chăm sóc Hiên có được hay không?"
"Cảm ơn lòng tốt của em, bác sĩ Trần, tôi không phải bệnh nhân của em, tôi cũng không cần em chăm sóc." Nói xong Tử Hiên như điên rồi, một tay dùng lực chuyển động xe lăn, một tay dùng sức kéo Vũ Hàm đi ra ngoài.
"Hiên Hiên, em sẽ không đi, em không rời khỏi Hiên"
"Được, em không đi đúng không?" Tử Hiên phẫn nộ từ xe lăn đứng lên dùng toàn lực đẩy Vũ Hàm ra ngoài cửa.
"Hiên Hiên, lòng em rất đau, đừng như vậy có được không ?" Vũ Hàm khóc lóc ôm chặt lấy cô.
Nhìn người trong ngực mình, Tử Hiên chỉ do dự hai giây sau đó đưa tay tách nàng ra khỏi thân thể của mình, kết quả bản thân cô lại không đứng vững ngã xuống đất.
Vũ Hàm tới đỡ cô dậy nhưng lại bị Tử Hiên một tay xô ra đập vào trên cửa, Vũ Hàm ngậm lấy nước mắt: "Hiên Hiên, Hiên muốn em làm thế nào?"
"Em đi đi, hãy trở về Trung Quốc, về với cha mẹ làm một người con hiếu thảo, tôi không muốn thấy em! Em không hiểu tiếng Trung Quốc sao?"
"Hiên đúng là nghĩ như thế sao? Đây là suy nghĩ chân thật trong lòng sao, Hiên nói đi ?"
"Đúng vậy, Trần Vũ Hàm, em hãy nghe cho kỹ, Hà — Tử — Hiên tôi từng giây từng phút đều không muốn nhìn thấy em, xin mời em lập tức biến đi". Vừa nói cô vừa đỡ khuông cửa đứng lên nhảy lò cò qua xách hành lý của nàng vứt ra ngoài cửa.
"Được, em đi, nhưng Hiên đừng thương tổn chính mình, được không ?" Vũ Hàm nước mắt lưng tròng đưa mắt nhìn người kia quay lưng, nàng xách hành lý cũng rời đi.
"Ta nói con đó, cần gì phải tuyệt tình như vậy sao? Vũ Hàm người ta thật xa chạy đến tìm con, con ngược lại độc ác như vậy làm tổn thương nó, con đang nghĩ cái gì ? Diễn kịch hả ? Ta không nhìn nổi"
Hà mẹ vốn muốn để hai người một mình nói chuyện, bà còn ảo tưởng vạn nhất một hồi hòa hảo rồi sẽ phát sinh cảnh abcz gì đó nên đặc biệt nói mọi người rời đi, không nghĩ vừa nhìn thấy lại là một màn bi kịch, bà lập tức trách cứ con gái của mình.
"Đau dài chi bằng đau ngắn, đừng dây dưa thêm khổ, đi rồi cũng được, tốt nhất không gặp gỡ, như vậy liền có thể cắt đứt tình duyên! Mẹ, vạn nhất nàng còn chưa hết hi vọng mà đến tìm con, mẹ hãy nói con không có ở nhà, hoặc là tùy tiện nói con đã dọn ra ngoài hay là đi du lịch đây đó gì cũng được"
"Ai, nghiệt duyên a! các cô gái, ta không quan tâm chuyện hai đứa nữa, mệt"
Lúc này Vũ Hàm ngơ ngác rời khỏi nhà Tử Hiên, người kia đến một tia lưu luyến cũng không có, tàn nhẫn như vậy đuổi nàng đi, càng nghĩ trong lòng càng đau, nhưng lá thư đó giải thích thế nào đây? Nội dung bên trong mỗi một từ mỗi một câu đều đầy rẫy sự yêu thương, rõ ràng cô ấy chính là không dám diện đối với mình.
Nghĩ tới việc mình phải chuẩn bị trở về thì phía đối diện xuất hiện một gã Tây say xỉn, hắn thấy nàng hai mắt tỏa sáng còn bắt đầu táy máy tay chân, Vũ Hàm không ngừng phản kháng lớn tiếng gọi to.
Mary vừa lúc ở hoa viên tưới hoa nghe đến bên ngoài có tiếng gọi lập tức chạy ra xem, kết quả nhìn thấy tiểu thư vừa nãy tìm đến nhà đang bị một gạ bất lịch sự, Mary xông tới ngăn lại đẩy gã cao to kia ra, liền một đường kéo Vũ Hàm hướng về trong nhà chạy vào.
Hà mẹ thấy Vũ Hàm trở lại rất ngạc nhiên, không phải đã đi rồi sao, sao lại quay lại cơ chứ ? Vũ Hàm này thật là có nghị lực.
Khi Mary giải thích với bà chuyện xảy ra, Hà mẹ đau lòng: "Con gái, oan ức cho con. Thôi thì không còn sớm, đêm nay con ở đây đi, sáng mai ta bảo tài xế đưa con ra sân bay, sau đó con về Trung Quốc được không ?"
"A di, con không muốn từ bỏ"
"Nghe ta nói này! Nó đang nổi giận, nhất thời nghĩ không thông mà thôi, bây giờ có tám con ngựa cũng kéo không lại. Con về nước đi, dù sao bên kia còn công việc, đừng trì hoãn. A di ở đây sẽ giúp đỡ cho con, có tin tức ta liền thông báo, con xem như vậy có được không?"
"Ân, vậy thì con nghe ngài". Vũ Hàm nghe Hà mẹ nói như vậy cuối cùng có chút nụ cười, mọi chuyện cũng nên theo lời bà nói, cứ từ từ đã.
"Ta cũng không muốn mất đi con dâu tốt, ta sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng cho đứa nhỏ kia, đến lúc đó con đến dắt nó về vượt qua cửa ải của mẹ con. Trước tiên không nói cái này, con phải ăn cơm, con có muốn tắm trước hay không ?"
Vũ Hàm gật đầu, sau đó Mary dẫn nàng lên phòng tắm trên lầu, chờ nàng tắm xong cơm tối cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
"Con dâu ngồi xuống trước đi, ta gọi đứa nhỏ kia đến"
Nói xong bà đi tới phòng Tử Hiên đẩy xe cho cô, nhưng khi Tử Hiên vừa nhìn thấy Vũ Hàm ngồi ở bàn ăn trước mặt thì lại mặt lạnh: "Mẹ làm gì không nói nàng trở về ?"
"Ta còn chưa nói con đó, không phải tại con tuyệt tình đuổi người ta ra ngoài, mới vừa ra bên ngoài đã gặp một gã say, suýt chút nữa bị làm nhục, cũng còn tốt Mary nhà chúng ta phát hiện. Vũ Hàm một thân con gái, lại nói làm gì có máy bay giờ này, ta nói nó ở lại đây một đêm"
"Mẹ và nàng yêu thương nhau như thế nào chuyện không liên quan đến con". Nghe Vũ Hàm suýt chút nữa bị bất lịch sự trong lòng Tử Hiên rất khó chịu, nhưng trước mặt vẫn giả vờ không hề cảm xúc, trực tiếp thay đổi hướng xe lăn về phòng mình, cũng dặn Mary đem cơm nước bưng luôn vào phòng.
Hà mẹ liếc nhìn con gái khó chịu thở dài: "Cũng không biết tính khí này giống ai, cái gì mà bản mặt nó nhăn nhó ? Không kế thừa tính tốt nào của ta. Ta càng nhìn càng thấy nó có dáng vẻ của tiểu thụ trong truyền thuyết, con dâu này, thường thường chuyện kia đứa nào ở trên đứa nào ở dưới vậy ?"
Vũ Hàm vốn dĩ còn đang vì người kia không thèm nhìn mình mà cảm thấy cay đắng trong lòng, nhưng khi nghe Hà mẹ hỏi câu sau cùng mặt nàng đỏ lên suýt chút nữa đem cơm trong miệng phun ra ngoài, quả nhiên được mẫu thân phương tây giáo dục thật khác biệt. Nếu như mẹ của mình cũng rộng rãi như thế thật là tốt.
Hà mẹ thấy Vũ Hàm mặt mày hồng hào nhất thời cười đến thiên hoa loạn trụy: "Thật không tiện, a di nói chuyện tương đối thẳng thẳng, không làm con sợ chứ ?"
"Dạ không có, không có!"
"Vậy thì tốt, ta cũng chỉ là hiếu kỳ nhiều chuyện một chút thôi. Một hồi ăn cơm xong con lên phòng ngày trước của Tử Hiên ngủ đi, chuyện sau này chúng ta sẽ bàn bạc lại, có a di làm hậu thuẫn con cứ an tâm"
"Cảm tạ a di! Con sẽ chờ Hiên Hiên"
Ăn xong cơm tối Vũ Hàm đi lên gian phòng trên lầu, nhìn trang trí trong phòng còn có ảnh Tử Hiên từ nhỏ đến lớn, cô ấy ngây thơ, cô ấy nghịch ngợm, còn có dáng vẻ ngẩn ngơ trầm tư hấp dẫn nàng, nàng tự nói với mình:
Trần Vũ Hàm, hãy kiên định, không từ bỏ.
Do sai múi giờ nên Vũ Hàm cũng ngủ không ngon, rất sớm đã thức dậy, khi nàng xuống lầu Hà mẹ đang ở trong hoa viên rèn luyện thân thể, nàng chạy tới chào hỏi bà: "A di, con đi đây"
"Đợi lát nữa, không vội. Ăn điểm tâm đã, sau đó cho tài xế đưa con đi, một mình con đi ta không yên lòng."
Dưới sự kiên trì của Hà mẹ Vũ Hàm chỉ có thể ngồi lại ăn bữa sáng, đang định rời đi thì Hà mẹ dùng ánh mắt phiêu dật nói với căn phòng bên kia: "Cái đứa không có lương tâm còn không rời giường, có muốn nói lời tạm biệt với người ta hay không"
Nói xong cũng không chờ bên trong trả lời bà liền kéo Vũ Hàm đi tới cửa phòng. Gõ cửa mãi không thấy phản ứng, chắc là bên trong còn chưa tỉnh ngủ đi. Hà mẹ lặng lẽ đẩy cửa đi vào, không ngờ cửa lại bị khóa, Hà mẹ nhất thời giận dỗi: "Này con kia còn khóa cửa nữa hả, sợ ai giữa khuya làm gì con mà con khóa cửa. Đừng tưởng rằng khóa như vậy là lợi hại, lão nương ta có chuẩn bị chìa khoá phụ đấy"