☆ Chương 67: Cách xa nhau
Trần mẫu lôi kéo Vũ Hàm lên xe lái về nhà, vào trong nhà liền bắt đầu chất vấn nàng: "Con nói cho ta nghe con cùng nữ cảnh sát kia là làm sao, chuyện khi nào?"
"Mẹ, con cũng không dối gạt người, con thẳng thắn nói cho mẹ biết con và cô ấy đã được nửa năm, lúc trước cô ấy ở nhà chung với con"
"Hoang đường, thực sự là hoang đường! Hai người phụ nữ ân ái là chuyện quá mức, Vũ Hàm, con đơn thuần chưa từng trải qua tình yêu, hay là con đối với nó chỉ là nhất thời, con suy nghĩ lại đi"
"Mẹ, con rất biết rõ con yêu Tử Hiên, từ khi gặp cô ấy lần đầu tiên con xác định con yêu cô ấy một đời, đời con cũng sẽ không bao giờ yêu người khác. Vốn con nghĩ sẽ nói với cha mẹ nhưng xảy ra chuyện của cha nên không có cách nào khác, dưới tình huống đó con đã lựa chọn tình thân mà tổn thương cô ấy. Những tưởng có thể thỏa hiệp với Trình Phong, chỉ cần hắn có được thứ hắn muốn sẽ trả tự do cho con, lại không nghĩ rằng..."
"Trình Phong đối với con làm loại chuyện đó mẹ cũng rất tức giận, tốt xấu gì con gái của mình, mẹ cũng đau lòng, hôn nhân không có kết quả thì thôi, mẹ cũng áy náy khi phá hủy một đời của con. Nhưng càng làm cho mẹ đau lòng chính là con lại yêu một người phụ nữ, con nói mẹ phải như thế nào cho phải ? Cha con sẽ đi cảnh cục tự thú, cũng không biết thế nào rồi, nói không chừng phải ngồi tù vài năm, con lại như vậy, con đây là muốn bức mẹ phải không?" Trần mẹ đã không ngừng khóc lóc.
Vũ Hàm chậm rãi quỳ gối bên chân mẫu thân: "Mẹ, con cũng có nghĩ, nhiều năm như vậy con không có thích ai, chỉ có đối với Tử Hiên là không làm chủ được. Yêu một người không nên tính toán thân phân địa vị hay là giới tính, nhân sinh ngắn ngủi, con hy vọng có thể cùng người con yêu, mẹ có thể tác thành hay không ?"
"Tác thành? Ta nghĩ ta không vĩ đại đến mức tác thành cho chuyện trái luân thường như vậy, ta ngậm cực khổ nuôi con lớn khôn, cho con ăn mặc đến trường, mãi đến bây giờ đã làm bác sĩ, ta vô cùng tự hào về con. Ta từ lúc đó bắt đầu mong ngóng ngày được gả con cho chổ đàng hoàng, sau đó sinh cho ta đứa cháu. . . Con bây giớ một tay phá hủy giấc mộng của ta, nếu như con muốn cùng với nó trừ phi từ bỏ người mẹ này" Trần mẫu ngữ khí kiên quyết tỏ rõ thái độ của mình.
Vũ Hàm nghe được câu cuối cùng lòng nàng đau lắm, nàng từng tưởng tượng qua vô số lần phản ứng của mẹ khi biết chuyện này, lại không nghĩ rằng mẹ mình quyết tuyệt như thế, không để lại một tia hi vọng, còn mang tình cảm mẹ con ra áp chế.
Lẽ nào thật sự lần nữa buông tay sao? Lắc lắc đầu, không thể! Không thể có suy nghĩ này. Lần này nàng không bao giờ thỏa hiệp, nàng đã mất đi một lần, nàng biết nỗi đau thấu tim gan đó như thế nào, nàng sẽ không bao giờ để nó tái diễn.
Cứ như thế Trần mẹ một bên nói to nói nhỏ nhưng thủy chung Vũ Hàm vẫn không đồng ý, mỗi người đều có lí lẽ riêng của mình. Trần mẫu còn không cho phép hai người gặp mặt, hơn nữa còn không cho nàng về nhà riêng của mình, so với giam lỏng có khác biệt gì ? Giờ khắc này Vũ Hàm ánh mắt đờ đẫn ngồi trong phòng của mình yên lặng gào khóc.
Trần mẫu thấy thuyết phục không được con gái nên để nàng về phòng trước, bà buồn bực đi làm cơm tối đơn giản cho Vũ Hàm, sau khi đi lặng lẽ đem cửa phòng của nàng khoá lại rồi lái xe đến cảnh cục.
Trong phòng làm việc sếp Vương, Trần phụ đang trình bày tỉ mỉ quá trình tham ô của mình, bởi vì Tử Hiên có giao tình với sếp Vương nên được đứng bên cạnh để nghe.
Cô tập trung vừa nghe vừa ghi chép, theo từng tình tiết phát hiện một vấn đề mấu chốt, chính là cái gã giựt giây Trần phụ mua cổ phiếi của tập đoàn Lợi Phong, nếu đi tìm người kia có thể tra được chút manh mối. Nghĩ như thế Tử Hiên cảm thấy mình nên tự thân đi điều tra thì hay hơn.
Bọn họ lấy khẩu cung xong từ văn phòng đi ra đã thấy Trần mẫu ngồi bên ngoài, đầu tiên bà tiến lên hỏi dò tình huống Trần phụ, tiếp theo là đi nộp bảo lãnh, cuối cùng đi thẳng tới trước mặt Tử Hiên muốn nói chuyện riêng với cô.
Tử Hiên đưa bà vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại, sau đó rót cho bà chén nước: "A di, ngài tìm con có chuyện gì sao? Chuyện của thúc thúc con sẽ điều tra rõ ràng."
"Chuyện này nhờ vào cảnh sát, ta chủ yếu đến muốn nói với cô chuyện Vũ Hàm. Như vậy đi, ta cũng không quanh co lòng vòng, nói thật với cô, ta khẩn cầu cô rời xa con gái của ta, đừng nhiễu loạn cuộc sống của nó. Nó từ nhỏ đến lớn đều ngoan ngoãn nghe lời nhưng vì cô mà nó cầu xin ta tác thành cho hai người, cô biết trái tim của ta có bao nhiêu đau không ? Nếu như cô là người đàn ông ta nghĩ ta sẽ không phản đối, nhưng cô lại là. . ."
"Bởi vì con là phụ nữ sao ? Con ngoại trừ không thể khiến nàng sinh con thì cái gì con cũng thể cho nàng, dù cho đó là mạng sống này. Chúng con thật lòng yên nhau, lúc nàng tàn nhẫn nói chia tay, một khắc đó con cảm thấy thế giới còn biến thành màu xám, nhân sinh không còn mục tiêu, không có ý nghĩa, lúc ấy con mới hiểu con không thể vắng nàng"
"Trẻ ranh! nhà chúng ta là gia đình truyền thống, thực không thể tiếp nhận chuyện tình trái luân lý. Vũ Hàm lúc đó sở dĩ chia tay cô cũng là vì cha của nó, cô cũng biết! Cho nên nói nếu đặt ái tình và tình thân, Vũ Hàm nhất định sẽ chọn chúng ta. Đối với với quan hệ hai người, ta nghĩ chỉ cần ta và cha nó không đồng ý, nó cuối cùng trước sau gì cũng sẽ thỏa hiệp, đến lúc đó không phải càng đau sao? Đau dài chi bằng đau ngắn, cô nghĩ xem ?"
Nghe Trần mẫu nói lời nói này, Tử Hiên cũng ở trong lòng suy nghĩ, sự thật trãi qua đúng là như vậy, Vũ Hàm thiên hướng nghiêng về cha mẹ nàng, mà cô cũng không chịu đựng nổi bị thương tổn nhiều lần.
Nhìn nữ cảnh sát trước mặt không lên tiếng, Trần mẹ nghĩ lời mình nói đã có hiệu quả, thừa cơ hai đứa nó chưa tái hợp phải trước một bước vung đao chém đứt tơ hồng, giải quyết nhanh chóng, nghĩ như thế bà tiếp tục nói: "Cô cảnh sát, cô suy nghĩ thật kỹ, thông cảm cho cảm nhận của người làm mẹ như ta, ta hi vọng cô có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn, hai đứa còn trẻ, còn rất nhiều lựa chọn."
Sau khi Trần mẫu nói với cô thêm vài đạo lý lớn thì mới chịu đi ra ngoài, Tử Hiên cười khổ, cho một câu trả chắc chắn sao ? Hiện tại quyền chủ động tựa hồ tất cả nằm trong tay mẹ của Vũ Hàm, mà bà lại mạnh mẽ không chấp nhận đoạn tình cảm của hai người, hơn nữa lại dùng tình thân đánh cược, Tử Hiên cảm giác phần thắng của mình nhỏ nhoi chừng nào.
Đang lúc này chuông điện thoại vang lên, cô ấn xuống nút nghe bên trong truyền đến âm thanh sốt ruột: "Hiên Hiên, em về nhà cãi nhau với mẹ, hiện tại bị bà nhốt trong phòng, không biết bà đã đi đâu"
"Bà đến đây tìm tôi" Tử Hiên thản nhiên nói.
"Làm sao tìm đến Hiên, bà đã nói với Hiên những gì ?"
"Không có chuyện gì, bà sang đây xem tình hình cha em, hôm nay nộp bảo lãnh, khả năng ngày mai mọi người sẽ nhận được đơn kiện của luật sư Trình Phong, không lâu sau đó tòa án sẽ có lệnh truyền lại đây, tôi mấy ngày nay sẽ mau chóng điều tra hy vọng có thể giúp cha em"
"Hiên Hiên, cảm ơn Hiên. Vậy chúng ta. . ."
"Chuyện chúng ta nói sau đi, chờ mẹ em hết giận. Em tạm thời đừng chọc tức bà, mấy ngày nay việc của tôi cũng nhiều, sau hết hết bận tôi sẽ sang tìm em. Cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em còn yêu tôi không ?"
"Yêu, vẫn luôn yêu, mãi mãi"
"Như vậy đủ rồi, em nghỉ sớm một chút đi!"
Cúp điện thoại Tử Hiên trước tiên nghiên cứu vụ án của Trần phụ mãi đến tận đêm khuya mới về nhà. Sáng sớm hôm sau cô xin nghĩ nửa ngày liền lái xe đến tập đoàn Lợi Phong tìm người trung gian kia tra hỏi, thế nhưng đối phương nói chỉ là do thấy cổ phiếu công ty mình có xu hướng tốt nên mới có lòng đề cử Trần phụ mua nhiều, không ngờ cổ phiếu xuống thấp như vậy. Ngoại trừ những điều này cũng không tra ra điều gì có lợi.
Giữa lúc Tử Hiên bí lối đột nhiên điện thoại di động của gã nọ vang lên, chỉ thấy hắn cẩn thận đi sang bên kia nói chuyện: "Trình tổng, tôi biết phải làm sao rồi"
Tiếp theo gã nói với cô là không còn gì nữa, cô về đi. Tử Hiên cũng không bắt buộc gã, mới vừa đi ra khỏi phòng họp thấy nữ viên chức công ty này vây quanh cầm tờ báo thảo luận: "A nha, tiệc đính hôn của Trình tổng chúng ta bị hủy rồi, ngài ấy trở về hội độc thân, chúng ta lại có cơ hội"
Tử Hiên đến gần liếc vào xem mọi người đang nói là ai, chính là Trình Phong! Chẳng lẽ hắn là chủ công ty này, nhớ lại gã vừa nãy nghe điện thoại gọi tên đối phương hình như họ Trình. Để chứng thực suy đoán của mình, cô thuận miệng cùng những viên chức kia nói chuyện phiếm, quả nhiên đúng như cô nghĩ.
Như vậy chuyện Trần phụ quá rõ ràng là do Trình Phong giở trò quỷ, mục tiêu cuối cùng của hắn xem ra là nhằm vào Vũ Hàm. Quả nhiên vì đạt mục đích của mình mà không từ thủ đoạn nào. Còn nữa hắn lén lút mở công ty, mở một công ty cần phải có một khoản tài chính khổng lồ, số tiền kia lại từ đâu mà đến, nói không chừng là tham ô công quỹ từ công ty cha hắn, có lẽ cha hắn bị con trai mình bán đứng còn chưa hay biết.
Nói không chắc hắn vẫn còn bí mật khác gạt người, hắn có thể tùy ý khống chế cổ phiếu lên xuống chứng tỏ tiền bạc công ty của hắn có thể là không trung thực, phải điều tra một trận.
Sau khi xác nhận công ty này là của Trình Phong, Tử Hiên cảm giác nắm chắc phần thắng, cô chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc đem hắn lôi lên, để xem kết cục của hắn thế nào
p/s: Đã bổ sung chương 66