Chương 52: Hóa bi thương ra sức mạnh

☆ Chương 52: Hóa bi thương ra sức mạnh

Vũ Hàm cùng Trình Phong nói xong cũng trực tiếp lên lầu, nếu như có thể nàng thật sự một câu cũng lười nói chuyện với hắn. Tiếp xúc với hắn chỉ mang đến cho nàng đủ loại khó chịu, thật hy vọng thứ dày vò này có thể mau chóng qua đi.

Móc ra chìa khoá mở cửa nhà bước vào nơi tràn ngập hồi ức, phảng phất bốn phía còn đầy bóng người kia. Người kia nằm trên ghế salông xem ti vi cười sung sướиɠ nhìn nàng, người kia ngồi xem máy vi tính mang mắt kính, nghỉ làm rồi còn tập trung tinh thần xem vụ án, người thấy nàng về muộn sẽ vui vẻ chạy tới xoa bóp cho nàng. Bây giờ hết thảy đều không còn tồn tại nữa, hiện thực chỉ có quạnh quẽ vây quanh Vũ Hàm, là chính bản thân nàng một tay phá hủy phần cuộc sống tươi đẹp này.

Ngày hôm nay Trình Phong hẹn nàng ra nói cha hắn muốn bọn họ nhanh chóng đính hôn, cần bắt tay định ngày và một số việc liên quan. Trình Phong đương nhiên hi vọng càng nhanh càng tốt, chuyện này có ý nghĩa rằng ngày hắn độc bá chiếm trọn công ty đã đến gần.

Trình Phong vẫn như cũ đến bệnh viện đón nàng cùng hắn đi ăn nhưng không nghĩ trùng hợp lại gặp Tử Hiên ở đây, trái tim vẫn không cách nào bình tĩnh, nhìn Tử Hiên cô đơn còn có vết máu chói mắt trên tay, Vũ Hàm cảm thấy lo lắng đến nỗi Trình Phong ôm eo nàng cũng chưa kịp phản ứng. Khi nghĩ lại ở trước mặt nàng hắn là vị hôn phu của nàng, thân mật một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng khi Trình Phong đưa nàng đến nhà còn muốn hôn nàng, nội tâm của nàng hết sức chống cự, thân thể cũng bày ra tư thế chối từ. Tuy rằng hắn không nói nhưng Vũ Hàm cảm giác được sự phẫn nộ của hắn, nàng không biết làm sao đối mặt với hắn, thôi thì bây giờ cứ đi xa xa Trình Phong một chút là được.

Nếu như không có tình huống gì nàng vĩnh viễn cùng Trình Phong duy trì khoảng cách, quan hệ của bọn họ chỉ có thể nói là cuộc giao dịch mà thôi, giao dịch xong nàng liền có thể khôi phục tự do, cha của nàng cũng có thể miễn vòng lao lý, thế nhưng tiền đặt cược của nàng thực sự quá lớn, nàng có lẽ đã mất đi người mình yêu nhất.

Nhìn quần áo trong phòng Tử Hiên không có mang đi hết, Vũ Hàm xếp chúng chỉnh tề gấp lại ở giường đầu, còn có chiếc đồng hồ vĩnh viễn dừng lại lúc 8g sáng, nàng đặt nó trên bàn trang điểm, chính nó thời khắc nhắc nhở nàng ngày đó xảy ra chuyện gì, nàng đã gây ra vết thương sâu sắc cho Tử Hiên.

Vũ Hàm cầm lấy quần áo của Tử Hiên ngồi ở trên giường, mặt trên tựa hồ còn có hương vị của Tử Hiên, nàng đưa nó ôm chúng vào trong ngực cảm nhận mùi vị quen thuộc kia, bất giác nước mắt dần dần phủ kín, một giọt nhỏ rơi xuống trên y phục, liền một người như vậy yên lặng gào khóc, xung quanh không hề có một tiếng động.

Khóc đến mệt mỏi như xác khô mới đứng dậy đi tắm rửa vào giường nằm ngủ. Nằm trên giường lẳng lặng nhìn trần nhà đờ ra, nhớ đến trước đây giờ này có người ôm ấp mình vào lòng người đó, cảm thụ hơi ấm của cô ấy, cảm thụ sự quen thuộc của người kia, bây giờ một mình lạnh lẽo trong chăn thật lâu vẫn không thể ngủ.

Bên này Tử Hiên chạy trốn mang theo thức ăn về nhà, cảm giác khẩu vị không còn nữa, vừa nhai mà nước mắt một bên cứ đổ xuống rơi vào thức ăn, cô cũng không để ý, máy móc ăn cho có lệ.

Trong đầu Tử Hiên thoáng hiện hình ảnh hôm nay được nhìn thấy cái người mình yêu tha thiết, nhìn nàng hạnh phúc cùng người khác, được người khác ôm vào lòng, cô thừa nhận mình đang ghen, nhưng cùng lúc hận chính mình, mình là ai? Mình chẳng là cái thá gì, đến tư cách ghen tuông cũng không có.

Tử Hiên ở trong phòng đánh bao cát như một cách phát tiến tâm tình, vết thương nơi tay phải máu tươi lại từ từ thẩm thấu, nhưng cô không thấy đau, vết thương bên ngoài làm sao sánh bằng vết thương trong tim. Mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuôi, đến cả quần áo đều ướt đẫm, đánh mệt mỏi, cuối cùng dùng hết khí lực đánh cú cuối cùng.

Tử Hiên nhắm mắt lại thở hổn hển, sau đó lẳng lặng đứng trước cửa sổ gần 3 phút. Nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ, yên lặng tự nói với mình, từ thời khắc này cô sẽ chuyêm tâm vùi đầu vào công việc, cái gì cũng không nghĩ, đem trái tim của mình khóa lại kể từ đây. Để thời gian có thể san bằng vết thương, cuộc sống cần tiếp tục, tất cả bi thương cũng nên chấm dứt ở đây.

Lần này Tử Hiên thật sự nói được là làm được, cô so với trước đây càng thêm dũng mãnh, tróc nã phạm nhân luôn là người đầu tiên xông lên, cho dù đào phạm trên người có súng có đao cô vẫn như cũ phấn đấu quên mình với bọn hắn khoảng cách gần tranh đấu hết lòng còng tay tội phạm. Chưa đến năm ngày trên người Tử Hiên có rất nhiều vết thương, trên mặt cũng không khá gì hơn, toàn bộ vết thương đầy rẫy.

Cục trưởng đặc biệt biểu dương đội của Tử Hiên, nhiều tờ báo ký giả đến xin phỏng vấn cô, xin đưa thành tích của cô lên các mặt báo nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Xưa nay Tử Hiên không phải loại người thích gây sự chú ý, cô chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình mà thôi.

Bọn Lý Bân trông thấy sếp của họ như thế dường như có cái gì đó không hợp lý, nhớ lại mấy lúc madam và những nghi phạm kia cận chiến nghĩ mà sợ, tốc độ đối phương rất nhanh nếu như sơ ý một chút Tử Hiên có thể chết trước họng súng đám tội phạm kia. Trước đây madam tuy nói anh dũng nhưng cũng lý trí suy nghĩ vấn đề, nhưng hiện tại chỉ thấy trên người madam chính là liều mạng và kích động, không để ý an toàn bản thân.

Lý Bân đem suy nghĩ của hắn nói với mọi người, nguyên lai mọi người cũng có chung suy nghĩ với hắn, đều cho rằng gần đây Tử Hiên có chút khác thường, bọn họ cảm thấy tất yếu phải quan tâm sếp của mình. Huống hồ liên tục 5 ngày nay tan ca Tử Hiên chính là người ra về cuối cùng, có lần một đội đồng tán gẫu nói rằng có hôm hắn tăng ca đến đêm khuya vẫn còn thấy madam trong phòng, cũng không biết xem cái gì cứ thế ngồi ngẩn ngơ.

Rốt cục không kiềm chế nổi nghi vấn, bọn họ phái Lý Bân đi thăm dò tình hình xem sao. Lý Bân gõ cửa phòng làm việc của Tử Hiên. Sau khi được sự cho phép thì đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tử Hiên mặt không hề cảm xúc cúi đầu xem báo cáo, hắn đứng ở đó cân nhắc nửa ngày mới ấp a ấp úng: "Madam, cô gần đây không xảy ra chuyện gì sao? Chúng tôi cảm thấy cô gần đây không ổn, có chuyện gì thì nói ra cùng chúng tôi chia sẻ đi ? Cô mỗi ngày đều đi sớm về khuya như vậy không tốt"

Tử Hiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi có cái gì không thích hợp ? Tôi không cảm thấy, rất bình thường"

"Madam, chính cô không phát hiện sao? Lúc cô phá án thời quả thực không muốn sống, cô không để ý tính mạng của mình cũng phải nghĩ đến bác sĩ Trần, mạng của cô không chỉ thuộc về một mình cô"

"Lý Bân, tôi biết mọi người quan tâm tôi, vậy tôi cũng không ngại cùng mọi người nói thẳng, tôi và bác sĩ Trần Vũ Hàm đã chia tay, đối với tôi mà nói đi sớm về muộn cũng không đáng kể, ngược lại một mình ở nhà tẻ nhạt, còn không bằng ở đây làm việc! Mọi người cũng không cần đoán mò"

Lý Bân nghe xong rất là kinh ngạc: "Làm sao có khả năng, hai người không phải rất tốt sao? hay là cãi nhau, không chừng có hiểu lầm gì đó ? Hai người rất yêu nhau, làm sao đột nhiên như thế"

"Lý Bân, anh đừng hỏi nữa, tôi cũng không muốn nói, việc này liền chấm dứt ở đây, tôi hi vọng mọi người cũng đừng nói ra nói vào, không có chuyện gì anh ra ngoài trước đi". Tử Hiên bắt đầu hạ lệnh trục khách, Lý Bân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Thấy Lý Bân đi ra, những người còn lại đều vây lại hỏi hắn tình huống thế nào, Lý Bân đem chuyện của Madam mười mươi giảng giải một lần, mọi người cảm thấy tiếc hận, lòng đau dùm sếp của mình, cái gì mà nói chia tay thì chia tay cơ chứ? Xem ra chuyện chia tay có sự đả kích rất lớn với Madam.

Kiến Quốc còn nói cái cũ không đi thì sao cái mới đến, thôi thì chuẩn bị giới thiệu cho Tử Hiên đối tượng mới đi, madam bọn họ ưu tú như vậy sợ gì không tìm được bạn gái, bác sĩ Trần không muốn madam của bọn họ tuyệt đối chính là tổn thất nặng nề.