Chương 43: Kinh hỉ

☆ Chương 43: Kinh hỉ

Sáng hôm sau âm thanh đồng hồ báo thức vang lên thế nhưng cái kẻ quỷ ngủ kia lại đưa tay tắt, Hà cảnh quan còn tưởng rằng đang ở nhà, tiếp tục làm mỹ nhân ngủ trong rừng. Đúng là xảy ra vấn đề vì khi tỉnh lại vừa nhìn đã gần trưa, lập tức từ trên giường nhảy xuống, giờ này mà bay trở về khẳng định là đến buổi tối.

Nhìn xuống điện thoại di động thấy tin Vũ Hàm trả lời từ tối hôm qua: "Ngày mai xuống phi cơ thì báo cho em, em ra đón, em ở nhà đợi Hiên".

Tử Hiên vốn định gọi lại nhưng nhớ chực tối qua Vũ Hàm trực, bây giờ chắc đang ngủ thế nên cô chỉ nhắn lại: Bảo bối, thật không tiện, tối hôm qua giải trí hơn khuya nên ngủ dậy muộn, tôi đi gọi ba con sâu lười kia liền xuất phát trở về, trước khi cất cánh sẽ báo cho em biết. Khi nào phi cơ hạ cánh sẽ gọi cho em, nhớ em, chụt chụt!

Cô dùng tốc độ nhảy xuống giường trước tiên đi gõ cửa phòng mấy người kia, từng người bị cô gọi dậy, quả nhiên cả bọn còn buồn ngủ gật gà gật gù. Tử Hiên dặn bọn họ mau rửa mặt, còn mình như một cơn gió vọt về phòng tắm rửa đánh răng rửa mặt.

Sau nửa giờ toàn bộ xong xuôi, Tử Hiên nhấc theo hành lý đi đốc thúc mấy gã chậm rì rì kia, thấy bọn họ chỉ mới thay quần áo còn muốn ngã trên giường, cô giận không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là dùng tới ty uy nghiêm sử dụng âm thanh trong trẻo rống lên: "Attention!" (nghĩa là lệnh Chú ý)

Đúng như dự đoán, vừa nghe đến khẩu hiệu này tất cả đều nhảy lên thẳng tắp đứng thành hàng, này chính là phản xạ có điều kiện, uy lực thật là lớn, bình thường không phát uy còn tưởng cô là HELLO KITTY hả. Tử Hiên ra lệnh để bọn họ 15 phút phải thực hiện xong nhiệm vụ rửa mặt, sau đó bản thân cô ngồi bên cửa sổ chờ đợi.

Chờ ba người kia xong việc cũng là chuyện nửa tiếng sau. Trả phòng này nọ, gọi một chiếc xe liền hướng sân bay đi tới. Nhìn bên ngoài phong cảnh Vân Nam mỹ lệ, lần này đến đây xác thực quá vội vàng, cũng không kịp thưởng thức, bất quá nghĩ sau này có thể mang Vũ Hàm đến đây nghỉ phép, vậy sẽ không thấy tiếc nuối.

Sắp tới sân bay, vé máy bay là chuyến bay gần nhất, bất quá cũng phải 2 giờ sau mới cất cánh. Bị Tử Hiên cấp bách gọi dậy đến, mấy người bọn họ đều không ăn cơm, giờ khắc ai nấy cũng ai oán nhìn cô.

Tử Hiên nhận được tín hiệu của bầy sói đói này, cô liền mang theo đám người trước tiên qua vùng kiểm soát an ninh xong sau đó tìm một nơi trước tiên lấp đầy cái bụng, bọn họ có ăn liền ăn quên trời quên đất. Cô ăn trước xong nhìn đồng hồ thấy còn có chút thời gian, liền nói với bọn họ vài tiếng sau đó một người đi dạo xung quanh, khi đến giờ sẽ tập hợp tại cửa máy bay.

Đi đến một tiệm trang sức bán các loại trang sức tiêu biểu của Vân Nam nhìn một vòng, Tử Hiên nhìn trúng một đôi nhẫn, đơn giản hào phóng. Nhân viên cửa hàng còn nói với cô có thể khắc chữ bên trong khiến cô càng thích ý, không để ý nhân viên cửa hàng ánh mắt nghi vấn, mua hai chiếc nhẫn kiểu nữ, mặt sau mỗi chiếc khắc tên viết tắt của cô cùng Vũ Hàm.

Sau khi đóng hộp kĩ lường nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, cũng không thể tiếp tục nán lại, Tử Hiên đi thẳng đến cửa máy bay. Ba người kia vẫn đang ngồi chơi di động ngắm phong cảnh xung quanh.

Nhìn thấy Tử Hiên trong tay mang theo cái túi giấy bọn họ không khỏi dồn dập trêu chọc: "Madam mua gì cho chị dâu đó, cho chúng tiểu nhân xem một chút đi, madam của chúng ta đừng nghĩ là khô khan mà còn rất lãng mạn"

Tử Hiên làm bộ uy nghiêm nói: "Các người mới ngốc! Cả nhà mấy người đều ngốc"

"A nha, madam chúng tôi quá quen thuộc, đúng không? Madam xưa nay cũng đâu có xem chúng tôi như thuộc cấp mà đều xem là anh em tốt. Cho chúng tôi xem một chút quà cho chị dâu đi mà, để chúng tôi học tập theo"

Tử Hiên gãi gãi đầu thật không tiện nói: "Không có gì, là một món trang sức"

Cô vừa dứt lời, mấy người đều vây quanh ở bên người Tử Hiên cố gắng nhìn vào trong cái túi. Cuối cùng cô vì chìu lòng những người hiếu kỳ kia mà lấy ra cho bọn hắn ngắm. Mỗi người rộ lên khen không dứt miệng.

"Tôi đã nói rồi, phụ nữ rất tỉ mỉ, xem Madam của chúng ta chọn lễ vật đơn giản lại không tục khí, cao cấp đại khí trên cả đẳng cấp. Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến chị dâu nha, gấp gáp về nhà, thật ấm áp. So sánh bao nhiêu đó thôi chúng ta những gã đàn ông cũng đủ mặc cảm rồi"

Tử Hiên nghe bọn họ ca ngợi cảm giác có chút ngượng ngùng, thế nhưng nội tâm vẫn hài lòng không khỏi bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng dáng vẻ khi Vũ Hàm nhận được món quà, nàng nhất định sẽ rất yêu thích.

Đột nhiên thấy nhớ nàng, Tử Hiên hận không thể lập tức bay đến bên người nàng. Mãi mới chờ đến lúc đăng ký, trước khi cất cánh cô nhắn cho Vũ Hàm cái tin tức nói cho thời gian máy bay hạ cánh sau đó liền tắt máy ngủ. Sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy được người mình âu yếm, thật tốt bao nhiêu.

Sau khi xuống máy bay Tử Hiên khởi động điện thoại. Đã bảy giờ tối, cô gọi điện thoại cho Vũ Hàm hỏi nàng ở đâu, kết quả nhận được một tin đáng buồn, Vũ Hàm nói nàng hiện tại ở bệnh viện có chút việc không ra được, phải lập tức xử lý một ca cấp cứu, phỏng chừng hai ba tiếng đồng hồ sau mới xong, nàng nói cô về nhà trước này nọ.

Tử Hiên cúp điện thoại mặt ủ rũ, ba người kia thấy madam bộ dáng này, đột nhiên lại nhớ hình như hôm nay là sinh nhật Madam, Lý Bân đi lên trước nói rằng: "Madam, hôm nay là sinh nhật của cô phải không ?" Tử Hiên uể oải gật đầu.

"Bác sĩ Trần không đón sinh nhật với cô sao ?"

"Nàng ở bệnh viện có việc phải xử lý."

"Hôm nay là ngày quan trọng làm sao có thể để cô một mình, vậy nếu không thì cô cùng chúng tôi ra ngoài ăn bữa cơm có được không ?" Kiến Quốc đề nghị.

"Ai, vẫn là không muốn đi, không còn sớm nữa, mọi người đừng để người nhà chờ, tất cả về nhà đi, tôi cũng mệt mỏi"

Đứng ở cửa xe ô tô nói lời từ biệt với bọn họ, sau đó một mình Tử Hiên mang theo tâm tình phiền muộn trở về nhà, nửa đường nhận được điện thoại của Tiểu Tiểu nói cung chúc sinh nhật của cô, còn nói năm nay có Vũ Hàm ăn mừng cùng cô rồi nên Tiểu Tiểu không đến quấy rầy không khí hai người.

Tử Hiên cũng không có nói trắng ra việc Vũ Hàm đêm nay không rảnh, không phải vậy Tiểu Tiểu khẳng định sẽ gác hết mọi chuyện bồi tiếp mình, ngẫm lại hay là thôi đi, ngược lại sinh nhật cũng đâu có gì quan trọng, năm nay không thể cùng nhau thì sau này mỗi một năm đều có mà, suy nghĩ như thế tâm tình cũng vơi đi buồn bã.

Đến dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên vị trí nhà mình đen kịt một mảnh, Tử Hiên thở dài kéo tâm tình nặng nề lên lầu.

Cô móc ra chìa khoá vào cửa, ở cửa tìm thấy khai quan ấn xuống một cái lại không thấy phản ứng gì, lẽ nào bị cúp điện sao? Không phải xui xẻo như vậy chứ? Lò mò đến phòng khách, vẫn là chưa có động tĩnh, nhất thời tâm tình một thoáng rơi xuống tới đáy vực, đến cả điện cũng muốn đối nghịch với mình sao.

Đặt mông ngồi trên ghế salông phòng khách, cô cảm giác có loại khóc không ra nước mắt, ở đây sao một gian phòng thoáng đãng vắng ngắt, thê thê thảm thảm thích thích a.

Ngay khi cô cúi đầu ủ rũ ngốc ngồi ở đó thì bên tai truyền đến tiếng ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ, còn có ánh sáng le lói hướng về phía mình đến gần. Chỉ thấy Vũ Hàm nâng bánh sinh nhật, còn có Tiểu Tiểu cùng Trương Ngạn ở bên cạnh hát đệm.

Khi Vũ Hàm đi tới trước mặt cô, nước mắt của Tử Hiên đã rơi xuống, nhất thời trăm mối ngổn ngang, nước mắt làm sao cũng không ngừng được. Vũ Hàm có hơi hoảng, nàng đem bánh gatô đặt một bên đi tới ôm Tử Hiên.

"Ngốc, sinh nhật vui vẻ khỏe mạnh, khóc cái gì, ngày hôm nay hẳn là nên vui" Vũ Hàm vừa giúp cô lau nước mắt vừa cười nói.

"Em không phải nói em ở bệnh viện sao? Tôi còn cho rằng tôi chỉ có một mình". Tử Hiên oan ức.

"Đó là em lừa thôi, vì để dành niềm vui bất ngờ mà. Hôm nay là sinh nhật của Hà cảnh quan nhà em, làm bạn gái của cô ấy cũng không thể để cô ấy lẻ loi một mình, nhất định phải bên cạnh mới được". Vũ Hàm nghịch ngợm nói rằng.