Chương 30: Tâm sự của Hà mẹ

Khi Tử Hiên đến bệnh viện Vũ Hàm còn đang bận công tác, nói cô ở bên cạnh chờ một chút. Tử Hiên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon bên cạnh đọc sách, thế nhưng Vũ Hàm nơi này ngoại trừ sách thuốc vẫn là sách thuốc, nhìn những bộ phận cơ thể người cũng bắt đầu buồn ngủ.

Tử Hiên bất tri bất giác liền chuyển sự chú ý lên người Vũ Hàm, đều nói trong công việc nữ nhân là đẹp nhất, quả nhiên như vậy, cô ngắm nhìn ngây dại. Khi Vũ Hàm trong tay hết việc ngẩng đầu lên nhìn thấy người này cầm quyển sách trong tư thái thoải mái nhìn mình.

Cởϊ áσ blouse Vũ Hàm đến trước mặt cô, tách ra hai chân ngồi trên người Tử Hiên: "Xin hỏi Hà cảnh quan đang nhìn cái gì, xem ra muốn chảy nước miếng, là đói bụng sao?"

Tử Hiên chỉ ngây ngốc lấy lại tinh thần nở nụ cười: "Tôi là thèm em, nhìn chung quanh đều đẹp đẽ như vậy, 360 độ không góc chết, đặc biệt lúc công tác thật đẹp, em nói có phải là em hấp dẫn quá không ?"

"Hiên Hiên, bình thường nhìn ngơ ngác vậy mà miệng đúng là càng ngày càng ngọt"

"Tôi cũng chỉ đối với em mới như vậy, còn miệng ngọt hay không ngọt cũng chỉ có em hưởng qua, có đúng hay không? Em có muốn hay không nếm thử xem thế nào ?" Nói xong cũng cong cái miệng hướng về Vũ Hàm hôn tới.

Vũ Hàm cười dùng tay chặn cái miệng đang công kích mình, sau đó đưa cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình ra dụ dỗ, hai người cứ thế ở trong phòng Vũ Hàm hôn đến chán chê mới ra ngoài ăn tối.

Bên này hai người nị ngọt, bên kia từ khi Hà mẹ nói chuyện điện thoại với con gái xong vẫn xoắn xuýt một vấn đề, bây giờ làm cách nào để khai thông đầu óc con gái mình, chuyện này thật là lo nghĩ đã lâu. Hà ba ở bên cạnh nhìn bà mặt buồn rười rượi mới khuyên bà thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có cái gì mà gấp.

Thế nhưng Hà mẹ không nghĩ như thế, con gái bà chả nhẽ bà không rõ, từ nhỏ đến lớn rất quy củ, xưa nay không là chuyện vượt rào, là cái con mọt sách, huống chi chuyện như vậy không có người bên ngoài chỉ điểm sợ là không thành đại sự, như vậy sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hai người không thể thăng hoa đến cảnh giới cao nhất, cũng không mãi mãi theo học thuyết Plato.

Mắt thấy bà và Hà ba còn sáu ngày nữa sẽ về Mỹ, Hà mẹ không khỏi cuống cuồng. Nữ nhi của mình thực sự quá mức độc lập luôn không cần ai bên cạnh, vì thế có chút chuyện không có ai dạy dỗ nó khiến cho nó trên phương diện tình cảm trì độn như thế. Không phải nói nó đơn thuần hay là chất phác, Hà mẹ cảm giác sâu sắc bà không làm tròn trách nhiệm làm mẹ a, nhất định phải nghĩ biện pháp bù đắp khuyết điểm này cho Tử Hiên.

Sáng sớm hôm sau Hà mẹ đến nhà Vũ Hàm. Vũ Hàm cùng Tử Hiên đang ngủ mơ màng thì nghe được chuông cửa. Tử Hiên tức giận: "Không biết ai buổi sáng sớm quấy nhiễu giấc mộng của người ta"

Vũ Hàm liếc mắt nhìn cái người đang tức giận kia bất đắc dĩ khoác lên bộ quần áo đi mở cửa, nàng thấy Hà mẹ cầm bữa sáng đứng ở cửa: "A di, dì làm sao đến sớm như vậy, Tử Hiên còn đang ngủ, con đi gọi cô ấy dậy"

"Ta biết nó ngủ nướng mà, không làm nổi cái gì, ta hôm nay đến sớm thuận tiện mua bữa sáng cho hai đứa"

Vũ Hàm đi vào phòng ngủ thấy người nào đó cuộn mình trong chăn vẫn ngủ rất say, nàng kéo chăn cúi người ở bên tai Tử Hiên nói: "Hà cảnh quan rời giường đi làm, bị muộn rồi đó"

Chỉ thấy người kia trở mình không chịu thức, Vũ Hàm từ trong chăn ôm cô: "Ngoan thức dậy, mẹ đến kìa, còn mang bữa sáng lại đây"

Nghe nói Hà mẹ đến, người nào đó hé mắt bĩu môi: "Sao mẹ đến sớm làm chi, nếu không phải là mẹ tôi mặc kệ luôn"

Vũ Hàm xoa cái đầu tổ chim lôi Tử Hiên ra, Tử Hiên đứng lên còn không quên ôm Vũ Hàm ăn đậu hũ của nàng một chút, đậu hũ bị ăn là chuyện xảy ra không thể ngăn cản, hai người say sưa ôm hôn triền miên.

Hà mẹ chờ ở bên ngoài đã lâu cũng không thấy ai đi ra, nghĩ thầm có lẽ con gái quá lười nhác không chịu rời giường nên muốn đi xem thế nào. Mới vừa tới cửa liền nhìn thấy tình cảnh nóng bỏng kịch liệt.

Hai người quá mức chăm chú đến nỗi không phát hiện có người ở đây, Hà mẹ ho khan một tiếng, Tử Hiên quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm người phá hoại chuyện tốt của cô chính là mẹ cô nha.

Vũ Hàm đỏ mặt đi ra ngoài đánh răng rửa mặt, Hà mẹ không thèm nhìn con gái mình, khinh thường: "Nhóc con, trợn cái gì mà trợn, con mắt muốn thành tròng trắng luôn rồi kia! Ta có mua bữa sáng, mau mau đi. Ta biết con không biết làm, cũng không thể để con dâu cực khổ. Đúng rồi, hai người các con ngoại trừ hôn nhau ra có phát triển gì thêm không ?"

Tử Hiên lắc lắc đầu: "Có cái gì phát triển thêm một bước?"

"Con đúng là không có tiền đồ" Hà mẹ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến kết quả này, bà thở dài, nội tâm đang nghĩ phải dùng phương pháp gì khai đạo con gái mình cho thỏa đáng đây?

Ăn xong điểm tâm, hai người đi làm. Hà mẹ ra khỏi nhà Vũ Hàm thì gọi điện cho Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, a di thương lượng với con một chuyện, con nghĩ giúp ta xem làm thế nào, con rãnh thì ra ngoài với ta một chút"

Tiểu Tiểu ngược lại ở công ty rất là tự do, liền nhân cơ hội chạy ra ngoài uống trà với Hà mẹ. Ngồi xuống Hà mẹ vội đem ngọn nguồn nói ra một lần, Tiểu Tiểu cười ngửa tới ngửa lui, lau nước mắt nói rằng: "A di, không phải chứ, điều này cũng phải dạy sao, Tử Hiên không đến nỗi ngu đến nước này đi!"

"Chính là ngu như thế, ta đã kiểm tra rõ ràng xác thực không phát sinh chuyện gì. Tiểu tử này không ai chỉ điểm sẽ không thành sự, a di cũng phải về Mỹ cho nên muốn con giúp ta nghĩ biện pháp, thật sự con gái không lo mà ta lo muốn chết được, con nói xem dễ dàng cho ta sao ?"

Tiểu Tiểu nhấp một hớp cà phê chậm rãi suy nghĩ, đột nhiên linh quang lóe lên, gọi Hà mẹ chụm đầu lại đây đem kế hoạch của mình nói cho bà nghe, Hà mẹ nghe xong liên tục tán thành: "Ý kiến hay, việc này phải dựa vào con, tâm sự a di trông cậy và con đó Tiểu Tiểu, phương diện tiền bạc không cần lo lắng, Hà thúc thúc của con lo hết"

Tử Hiên đang tra án dưới ánh mặt trời chói chang lại điên cuồng hắc xì, cô không biết một âm mưu đang đợi mình, bất quá âm mưu này không quan hệ đến lợi ích nhưng có liên quan đến hạnh phúc ngày sau.