Chương 28: Hạnh phúc vững vàng

Đoàn người thật vui vẻ quây quần ăn cơm tối, trong lúc Tử Hiên không ngừng ân cần gắp thức ăn cho Vũ Hàm, những người khác đều cười cô mang dáng vẻ thê nô, thế nhưng nói như thế cô càng thích thú, cả đêm cười không ngậm được miệng.

Sau khi ăn xong cơm tối bọn họ ở cửa từng người nói lời từ biệt, sau đó mỗi người đi một ngả, cuối cùng còn lại Tử Hiên, Vũ Hàm và Hà ba Hà mẹ. Tử Hiên nắm tay Vũ Hàm lưu luyến không rời: "Vũ Hàm, tôi sáng sớm ngày mai tới đón em đi làm cùng ăn sáng được không ? Em trở về trên đường lái xe cẩn thận một chút, đến nhà gọi điện thoại cho tôi báo bình an"

Hà mẹ sau khi ở bên cạnh nghe vậy vỗ một cái thật mạnh: "Hiên Hiên, thương lượng với con một chuyện, ta cùng cha con đêm nay muốn thế giới hai người, xe chúng ta lái về, con hãy đến nhà con dâu ở đi. Ta nghe được người nào đó đã nói, cái gì mỗi một phân mỗi một giây cũng không muốn tách ra. Ba Hiên Hiên à, khi chúng ta về Mỹ thì đem bán hết nhà cửa đi, con gái quả nhiên bất trung lưu a."

Tử Hiên kéo người mẹ: "Mẹ ở nước ngoài nên nghĩ khác nha, Vũ Hàm hôm nay mới đồng ý làm bạn gái của con, mẹ bây giớ nói con đến nhà người ta ở, này không phải là sống chung hay sao ? Mẹ không cảm ngại ngùng hả? Mẹ không thẹn thùng thì còn cảm thấy thẹn thùng đó"

"Đường đường là sếp mà còn mắc cỡ cái gì, mặc kệ, ta cùng cha con ở đây một tuần mới về, con làm ơn cho chúng ta chút thanh nhàn đi, để chúng ta nghỉ ngơi thật tốt có được hay không, ta mấy ngày nay hầu hạ con mệt mỏi rồi. Con dâu là bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho con, không phải sao? Liền như thế định, không muốn phí lời, ta quyết định rồi"

"Mẹ ghét bỏ con sao!" Tử Hiên mặt bí xị.

Người đó là mẹ cô nha, Tử Hiên bất đắc dĩ đưa ánh mắt cầu cứu Vũ Hàm. Vũ Hàm cười cười: "Nếu a di nói như vậy cái kia mấy ngày nay Hiên đến ở nhà em đi"

"Thấy con dâu hiểu chuyện chưa, con là đầu heo, mẹ tạo cho con cơ hội con cũng không biết nắm, lớn như vậy còn phải nhờ vả ta"

"Nhưng mà con không có quần áo mặc ~ "

"Có gì đâu, trước hết để con dâu lái xe theo chúng ta về nhà lấy vài bộ quần áo cho con, chờ qua mấy ngày rồi mang đồ đến sau"

Tử Hiên thực sự hết cách chống đỡ với công lực của mẹ mình, phản kháng vô lực thôi đành tạm thời thuận theo. Về nhà lấy bộ quần áo, Hà mẹ cười hì hì đưa các nàng tới cửa còn không quên dặn Vũ Hàm: "Con dâu, buổi tối hai con cái kia phải kiểm soát một chút, bảo bối nhà ta vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặn"

Vũ Hàm nghe mặt liền hồng lên, người đầu heo kia không hiểu lại hỏi: "Vũ Hàm, sao mặt em đỏ thế, có phải là trúng gió không ? Có sao không ? Mẹ nói vậy là ý gì ? Vết thương của con tốt lắm rồi"

"Nghe không hiểu thì dẹp đi, mắc mệt cho con". Hà mẹ vạn phần ghét bỏ đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ, không muốn cùng đứa con gái vô tri lãng phí miệng lưỡi.

Dọc theo đường đi Tử Hiên vẫn còn đang suy tư lời mẹ nói, còn vẫn cứ quấn quít lấy Vũ Hàm hỏi: "Vũ Hàm, em nói xem mẹ tôi nói cái gì mà vết thương chưa lành, vết thương thì có quan hệ gì? Em không phải lại muốn đánh vào ngực tôi chứ?". Vũ Hàm triệt để không thèm nhìn cô, người này cùng với nàng không có quen biết gì a.

Thấy Vũ Hàm không phản ứng, người nào đó cũng không dám hỏi nhiều. Đến nhà Vũ Hàm, Tử Hiên đánh giá một phen, đây là lần đầu cô đến đây, trong ngoài đều cẩn thận quan sát một phen.

Vũ Hàm nhìn thấy dáng vẻ của cô cảm thấy buồn cười: "Hà cảnh quan, xin hỏi ngài lục soát xong chưa ?"

Tử Hiên lúng túng xoa đầu: "Haha, tất cả kiểm tra xong xuôi, nơi này bố trí rất đẹp, tôi rất thích". Nói xong đi tới trước mặt Vũ Hàm hai tay cuốn lấy hông nàng: "Thế nhưng tôi cảm thấy xinh đẹp nhất vẫn là nữ chủ nhân nơi đây, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Suýt chút nữa đã bỏ qua em, cảm ơn em Vũ Hàm!"

"Lúc nào Hà cảnh quan miệng lưỡi trơn tru như thế ?"

"Nào có miệng lưỡi, tôi nói những lời này là thật, tôi lấy thân phận công chức quốc gia ra thề". Tử Hiên nghiêm túc nói.

Nói xong Tử Hiên nhớ đến một vấn đề then chốt: "Đúng rồi Vũ Hàm, tôi đêm nay ngủ nơi nào ?"

"Em có một gian phòng khách, Hiên chờ dọn dẹp một chút"

"Phòng khách cũng không có gì, trời cũng tối rồi, thu thập nhiều phiền phức. Tôi thấy giường phòng em cũng lớn, nằm hai người thừa sức. Lại nói có thêm một người làm ấm giường, tôi ngủ rất ngoan, sẽ không lộn xộn." Tử Hiên thật lòng bảo đảm với Vũ Hàm là cô ngủ rất bình thường, Vũ Hàm muốn thu dọn cũng phải cần thời gian, nên nàng liền đồng ý, cuối cùng Hà cảnh quan kết thúc thắng lợi.

Sau khi thống nhất chổ ngủ, Tử Hiên trước tiên đi tắm. Cô mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi chui vào trong chăn nằm xem tivi chờ Vũ Hàm, thân thể bắt đầu buồn ngủ, con mắt sắp mở hết lên. Chốc lát sau nghe được có động tĩnh, cô ló đầu ra nhìn về phía cửa.

Một màn này không thể chịu nổi, Vũ Hàm mặc áo ngủ ren hoa, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, ánh vào mắt Tử Hiên là hai từ 'gợi cảm', mê hoặc, cô cứ như thế thẳng tắp nhìn chằm chằm hường Vũ Hàm đang đi đến.

Đột nhiên cảm thấy mũi mình ẩm ướt, dùng tay chùi mũi mặt đỏ bừng lên, thật không có tiền đồ, quá mất mặt.

Vũ Hàm liếc mắt nhìn cười, sau đó cầm khăn tay đem đầu của cô ngã ra phía sau rồi lau, vừa lau vừa trên chọc: "Hiên làm cảnh sát mà thể chất yếu đuối vậy sao, mỗi tháng xuất huyết còn chưa đủ hử."

"Này cùng thể chất của tôi không có quan hệ, chủ yếu vẫn là em mê hoặc tôi, đều do em, mặc như vậy không sợ lạnh a."

Vũ Hàm liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ dài tay của ai đó: "Hiên Hiên thật đáng yêu! Ăn mặc kín mít, em bình thường ngủ cũng mặc như thế. Không phải ai kia nói làm ấm giường cho em sao, vì sao bây giờ có vẻ như sợ bị cảm lạnh vậy ? Không còn sớm nữa mau mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm "

Nói xong Vũ Hàm tắt ti vi, chui vào chăn quay lưng về phía Tử Hiên nằm xuống. Mới vừa nằm xuống đã có một thân thể ấm áp dựa vào quàng tay qua ôm eo nàng, đầu cọ trên bả vai của nàng, hơi thở phả vào bên tai, Vũ Hàm cảm thấy trái tim mình đập thật nhanh, cho rằng sẽ phát sinh chút gì, trong đầu đồng thời thoáng hiện lời Hà mẹ nói, nhất thời nàng thấy có chút khô nóng.

Chờ một hồi chỉ thấy cái đầu kia tiến lên mặt nàng hôn nhẹ, sau đó duy trì tư thế ôm dính lấy nàng. Vũ Hàm vuốt ngực bình phục hơi thở sau đó xoay người dâng lên nụ hôn: "Tử Hiên, ngủ ngon!"