Chương 22: Trái tim của tôi sẽ đau

Giải phẫu kéo dài 4 tiếng, Vũ Hàm mệt bở hơi tai đi ra khỏi phòng giải phẫu cùng người nhà bệnh nhân giải thích kết quả phẫu thuật. Nàng đột nhiên nhớ Tử Hiên còn ở bệnh viện, thay đổi quần áo không kịp nghỉ ngơi liền đi tìm bác sĩ Trang hỏi tình hình, bác sĩ Trang nói với nàng rằng Tử Hiên chỉ bị cảm mạo nóng sốt, đang ở phòng bệnh truyền dịch.

Nàng vội vã chạy đến phòng bệnh nhưng không nhìn người mà nàng quan tâm, lại chạy hỏi hộ lý chăm nom Tử Hiên, Tiểu hộ lý nói: "Bác sỹ Trần, cô rốt cục tới rồi. Người cô mang đến cũng thật là, sau khi tỉnh lại tôi nói cô mang cô ấy đến đây, vừa nghe xong cô ấy liền rút kim tiêm chạy ra ngoài, tôi gọi lại không được. Cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, nhìn cố ấy bước đi không vững, không chút nào quan tâm thân thể của mình, ai ~ "

Nghe đến đó, Vũ Hàm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho người kia nhưng đối phương không tiếp, gọi mấy lần đều là như vậy. Nàng lo lắng, trong đầu bắt đầu ảo tưởng tất cả tình huống phát sinh, sợ Tử Hiên trên đường lại ngất xỉu. Đột nhiên nàng nghĩ có thể Tử Hiên sẽ về nhà, nàng nhanh chóng định đến đó.

Vũ Hàm cùng bệnh viện xin nghỉ phép, một khắc cũng không dám dừng lại, dựa vào trí nhớ chạy đến nhà Tử Hiên. Đến cửa nhà không ngừng nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa, nàng lại bắt đầu nghĩ có thể hay không ở bên trong té xỉu rồi, Vũ Hàm lúc này gấp như lửa ở trước cửa nhà Tử Hiên đi qua đi lại.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tiểu Tiểu mang theo hai cái túi tới, nàng nhìn Vũ Hàm đang đứng trước cửa lo lắng.

"Bác sĩ Trần muộn như vậy cô tìm Hiên Hiên có chuyện gì sao?"

"Tiểu Tiểu, Tử Hiên bị sốt, trước ở bệnh viện có truyền dịch nhưng cô ấy bỏ đi, điện thoại cũng không tiếp, tôi có chút lo lắng, cho nên tới xem cô ấy có về nhà không"

"Cô là lấy thân phận bác sĩ đến quan tâm bệnh nhân hay là lấy thân phận bằng hữu ?" Vũ Hàm không nói gì, Tiểu Tiểu cười lắc lắc đầu từ thảm cửa lấy chìa khóa dự phòng của Tử Hiên trực tiếp mở cửa đi vào.

Vũ Hàm yên lặng một đường đi theo sau Tiểu Tiểu, bên trong nhà đen kịt một màu. Nàng mở đèn phòng khách gọi vài tiếng Hiên Hiên nhưng không thấy ai đáp lại. Tiểu tiểu quen đường một nẻo tới phòng ngủ Tử Hiên liền nhìn thấy cô cả người cuộn mình trong chăn, Tiểu Tiểu vén chăn lên một góc lộ ra đầu của cô, chỉ thấy cô chau mày khó chịu.

Tiểu Tiểu đau lòng nâng Tử Hiên dậy cho tựa vào vai mình, vuốt ve gương mặt đang sốt ở bên tai gọi Tử Hiên. Tử Hiên liền mơ màng đáp lại vài tiếng, "Hiên Hiên, chúng ta ăn cháo rồi uống thuốc có được hay không?" Tử Hiên lại ừ một tiếng.

Tiểu Tiểu liếc thấy Vũ Hàm đứng ở cửa, bất mãn nói: "Cô đứng đóng băng đó làm gì, nếu như chỉ muốn xem bệnh nhân có sao không thì cô an tâm, người cô cũng nhìn thấy rồi đó, Tử Hiên không có chuyện gì, cô có thể yên tâm đi rồi. Đứng đó nhìn thì ích lợi gì, còn không qua đây hỗ trợ giúp tôi đỡ nàng dậy, tôi đi nấu cháo cho Tử Hiên, khẳng định một ngày này chưa có ăn gì, đây là tôi tạo nghiệt gì đây không biết"

Vũ Hàm nghe lời đi tới bên giường, từ tay Tiểu Tiểu tiếp nhận Tử Hiên đang yếu đuối. Tử Hiên liền như vậy ngã vào lòng nàng. Khi chạm tới thân thể nóng hổi, Vũ Hàm đau lòng, nước mắt lập tức chảy xuống. Tiểu Tiểu quay đầu lại thấy cảnh này thở dài, thực sự là uyên ương số khổ.

Nàng thấy Vũ Hàm căng thẳng chăm sóc Hiên Hiên, nhưng hai người không có làm gì. Đúng là hoàng đế không vội vã thì mình vội vã làm gì, Tiểu Tiểu hận không thể trực tiếp nói cho Vũ Hàm biết tiểu Hiên cũng thích nàng, không được sự đồng ý của Tử Hiên nàng cũng không dám tùy tiện giúp cô ấy làm chủ. Chỉ có bất đắc dĩ đi nấu cháo tạo cơ hội cho hai người.

Vũ Hàm cảm thụ nhiệt độ người trong lòng đang nóng lên, nàng chăm chú ôm cô, trán dán vào trán cô ở bên tai từng lời từng lời thâm tình hỏi: "Cô không muốn gặp lại tôi sao? Là thật như vậy sao? Cô muốn tôi phải thế nào? Cô nói cho tôi đi được không?"

Tử Hiên mơ màng phảng phất cảm giác được mùi vị quen thuộc, cảm giác như Vũ Hàm đang ở cạnh mình. Cô muốn giữ nàng, cũng chỉ là trong mơ mới có dũng khí ôm ấp cảm thụ hơi ấm người kia, giờ phút này cô như đứa bé chiếm được kẹo que mà mình yêu thích. Chỉ có điều không giống hài tử sẽ mừng rỡ khi ăn được kẹo que, mà Tử Hiên giờ khắc này lại khóc.

Không biết vì mừng đến phát khóc hay là vì nguyên nhân khác, lệ cứ như thế chảy xuôi. Vũ Hàm ôm Tử Hiên, ban đầu cảm giác cô ấy ôm chặt lấy mình dường như sợ nàng đi mất, lát sau lại cảm giác ẩm ướt, không phải là mình nha. Nàng nhìn xuống thấy Tử Hiên nhắm chặt hai mắt đang khóc. Trái tim của nàng lại sâu sắc đau đớn, Vũ Hàm dùng tay giúp Tử Hiên lau khô nước mắt, vỗ lưng của cô ở bên tai cô thì thầm như dỗ dành tiểu hài tử: "Ngoan, không khóc! Một hồi uống thuốc ngủ một giấc là không sao"

Tiểu Tiểu tiến vào liền nhìn cảnh vô cùng ấm áp này nhưng lại không khỏi nghĩ là sẽ kéo dài được bao lâu? Nàng biết rõ Hiên Hiên nhà nàng mà tỉnh lại thì cỡ nào nhăn nhó, thực sự là đau đầu.

Lúc này Tử Hiên nhắm mắt lại bắt đầu lầm bầm: "Tiểu Tiểu thúi, mình đói bụng. . ." Tiểu Tiểu không nói gì, tuy rằng bị sốt cũng còn tốt không sốt đến cháy hỏng đầu óc, vẫn còn nhớ là mình đi nấu cháo. Đem cháo đặt ở đầu giường, Tiểu Tiểu nói với Vũ Hàm: "Bác sĩ Trần chắc cô cũng mệt rồi, để tôi cho Tử Hiên ăn đi. Cô ăn không? Tôi nấu cháo cũng nhiều hay cô đến nhà bếp ăn một chút"

Vũ Hàm suy nghĩ một chút, xác thực là lúc đi ra ngoài đến hiện tại cũng không kịp ăn gì, nàng có chút đói bụng liền cẩn thận đem Tử Hiên giao cho Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đánh thức Tử Hiên sau đó vừa thổi cháo vừa đút Tử Hiên ăn, hay là do thật sự đói bụng nên chỉ chốc lát cháo đã hết bát.

Tử Hiên cũng hơi tỉnh táo mở mắt nhìn trần nhà, Tiểu Tiểu thấy lúc này không có Vũ Hàm ở cạnh, cố ý cất cao giọng hỏi Tử Hiên: "Tiểu Hiên Hiên, mình nhận được điện thoại của bác sĩ Trần nói cậu chạy về nhà, nàng rất lo lắng cho cậu nói là có gọi cho cậu mấy lần mà cậu không nghe, có muốn hay không nên gọi cho bác sĩ Trần một cú ?"

Tử Hiên trầm mặc không lên tiếng, Tiểu Tiểu lại hỏi: "Hiên Hiên, xem bác sĩ Trần lo lắng cho cậu như vậy, cậu nói nàng có thể hay không cũng là thích cậu ? Mình xem hai người hôm qua hôn nhau, chà chà, đúng là người có tình ta có ý, mình xem đến lòng người trào dâng..."

"Không cần nói, ngày hôm qua chỉ là trò chơi, mình cảm thấy có lỗi, bất kể đối với nàng hay là đối với Lý Bân. Mình hiện tại cũng không biết làm sao đối mặt với nàng, vì thế mình mới từ bệnh viện chạy về nhà. Sau đó không nên nói việc này nữa, mình coi như đây là một giấc mộng, hiện tại nên tỉnh mộng rồi." Tử Hiên đánh gãy lời nói của Tiểu Tiểu.

Từng chữ từng câu này hoàn toàn rơi vào tai Vũ Hàm, nàng che miệng buồn bã rời đi cái nơi không thuộc về nàng.

Nếu Tử Hiên không là là bệnh nhân, Tiểu Tiểu hận không thể hành hung cô một trận, đúng là muốn ăn đòn. Đầu óc chậm chạp cũng coi như thôi, lại còn tư tưởng cổ hủ, cái loại này cũng lên làm Madam được sao. Không phải Tử Hiên tính cách thẳng thắng khác người còn tưởng rằng chức vị của cậu ấy là do ba mẹ mua cho đấy chứ, Tiểu Tiểu liên tục hít mấy hơi. Sau khi cho cái người đáng ghét kia ăn cháo xong thì nàng giúp cậu ấy đắp kín mền, đóng cửa kỹ mới rời đi.