Chương 100: Tên của em sẽ có họ của tôi

Chương 100: Tên của em sẽ có họ của tôi

Hà mẹ ôm cháu gái của mình vui đến điên rồi, người khác muốn ôm một hồi bà cũng không cho, chăm chú ôm hoài không buông ra, còn "Cưỡng bức dụ dỗ" dạy Tư Tư gọi bà nội.

Trần mẫu thấy thế tiến lên trêu ghẹo nói: "Bà thông gia, để tiểu Tư Tư xuống cho nó chơi đi, nó vừa mới bắt đầu tập đi, để cho nó rèn luyện"

Vũ Hàm đang nói chuyện cùng Tử Hiên, đột nhiên nghe được từ trong miệng mẹ mình ba chữ "bà thông gia", lòng nàng sửng sốt, trong tâm trí không nhớ rõ hai bà mẹ lúc nào thân thiết như thế, còn là thông gia, mẹ nàng làm sao nhanh như vậy tiếp nhận rồi, không phải nói còn muốn thử thách sao?

Tử Hiên thấy Vũ Hàm nghi hoặc, cô tới gần nàng, ôm hông của nàng nhẹ nhàng ở bên tai nói rằng: "Bảo bối, có phải là rất nghi hoặc hay không ? Nói cho em bí mật, tôi ra tay lập lại hoà bình rồi"

Lại nói Tử Hiên trước lúc sinh nhật Tư Tư một ngày, cô cùng ba mẹ đồng thời trở lại Trung Quốc, xuống phi cơ liền một thân một mình đi tới bệnh viện, thừa dịp Vũ Hàm còn làm việc lén lút chạy đi hỏi Trương Ngạn địa chỉ nhà Vũ Hàm, sau đó bao lớn bao nhỏ nhấc theo một đống đồ vật đi tới.

Khi Trần mẫu mở cửa nhìn thấy Tử Hiên bà hết sức ngạc nhiên, kỳ quái, nó làm sao không chào hỏi đã đến. Chỉ thấy cô cười ha ha khom lưng 90 độ cúc cung: "A di, thúc thúc! Hai người khoẻ! Thật không tiện khi chưa thông báo mà con đã đến quấy rối hai người"

"Một mình cô lại đây là có chuyện gì? Vũ Hàm có biết không?"

"A di, là như vầy, con không có cùng Vũ Hàm nói con đã về, con dự định cho nàng một niềm vui bất ngờ. Còn có trước lúc con vi phạm lời hứa hẹn với người. Bởi vì con thực sự rất yêu rất yêu con gái của người, con khẩn cầu người có thể tác thành cho chúng con" Tử Hiên một mặt thành khẩn nói rằng.

"Cô cho rằng ta dựa vào cái gì có thể yên tâm đem con gái giao cho cô đây?"

"Con biết con cũng không phải ưu tú nhất, hơn nữa lại là một người phụ nữ. Thế nhưng con dám cam đoan với người con sẽ cho Vũ Hàm tất cả mọi thứ, sổ tiết kiệm, phòng của con vv..vv. Đương nhiên những thứ này đều là phương diện vật chất, chủ yếu nhất chính là con sẽ vĩnh viễn đem nàng đặt lên vị trí thứ nhất, trái tim của con chỉ có thể giao phó cho nàng, cha mẹ nàng sau này cũng chính là cha mẹ của con, con sẽ hiếu kính hai người. . ."

"Chờ đã. . . Ta cũng không phải người coi trọng vật chất, nông cạn, chủ yếu vẫn là xem hành động thực tế, đừng tưởng rằng Vũ Hàm sinh con gái cho cô ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp. Cháu gái là bảo bối, còn cô vẫn còn trong thời gian quan sát. Cô mà vi phạm lời nói thì xem như cô không giữ lời, những lời nãy giờ con nói cũng không biết có tính hay không đây"

"Con bảo đảm ngoại trừ chuyện lần trước con không thể đáp ứng người, sau này mỗi chuyện người nói một câu con đều sẽ ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ không cãi lời, cũng xin nghe nhạc mẫu đại nhân giáo huấn."

"Ai là nhạc mẫu đại nhân. . ."

"Khà khà, nhạc phụ, con nghe Vũ Hàm nói người bình thường yêu thích uống chút rượu, con đặc biệt mang theo hai bình từ Mỹ về, người nếm thử. Còn có nhạc mẫu, con mua cho người bộ quần áo, không biết người có thích hay không..." Tử Hiên một cái nhạc phụ, một cái nhạc mẫu, làm hai người nhất thời có chút không biết làm sao.

Trong tay bị nhét vào áo khoác chất liệu thượng thừa, Trần mẫu do dự, nhưng trong lòng kiên quyết quyết định không thể bị vật chất thu mua. Bà đang chuẩn bị chính nghĩa lẫm nhiên từ chối hảo ý của cô thì Tử Hiên đã phủ lên người bà, còn mang theo bà đến trước tấm gương trước mặt.

"A di, người xem y phục này rất thích hợp nha, trẻ ra mười mấy tuổi, sau này cùng Vũ Hàm đi ra ngoài không chừng mọi người đều cho rằng người là chị của Vũ Hàm đó"

Lời ngon tiếng ngọt như thế ai mà từ chối cho được, đương nhiên cũng không ngoại trừ Trần mẫu. Bà nhìn mình trong gương, tuy rằng không đến nỗi khuếch đại như lời Tử Hiên nói, nhưng cũng xác thực có vẻ trẻ lại không ít, khoan hãy nói, tiểu tử này ánh mắt ngược lại không tệ.

Nhìn thấy Trần mẫu mặt hơi nổi lên nụ cười, Tử Hiên liền cảm thấy thành công một nửa, thừa thắng xông lên, cô bắt đầu nịnh nọt hướng dẫn bà, trực đem thổi phồng Trần mẫu đến mức lên mây, còn ân cần ở một bên giúp đỡ nhạc phụ đại nhân mở rượu.

Cái gì mà mồm miệng dẻo dẹo, ăn thịt người ta bằng miệng hả, mắt thấy ông chồng của mình thích thú ở trước bàn ăn tinh tế dùng rượu, Trần mẫu cũng không còn sức chống cự.

"Tiểu tử thúi, cô đã bỏ công như vậy, ta thua với cô, quà mọn này chúng ta không nhận cũng không được"

"Nói như vậy, nhạc mẫu đại nhân đồng ý chuyện của con và Vũ Hàm ?" Tử Hiên hưng phấn suýt chút nữa nhảy lên.

"Còn xem biểu hiện ngày sau, nếu như không tốt, ta có thể chia rẽ hai đứa"

"Nhạc mẫu đại nhân an tâm, con sẽ toàn tâm toàn ý đối với Vũ Hàm và con gái"

Sau khi nghe được quyết định của Trần mẫu, Tử Hiên liền vô cùng phấn khởi đem kế hoạch chuẩn bị tỉ mỉ nói ra cùng nhạc mẫu. Điều này cũng làm cho Trần mẫu đối với cô nhìn với cặp mắt khác xưa, có thể thấy cô đối với con gái của bà đúng là rất để tâm, bà cũng thích cách làm của Tử Hiên.

Liền hai người trong ứng ngoài hợp phối hợp nên mới có ngày thôi nôi lãng mạn mà kinh hỉ như hôm nay. Vũ Hàm nghe Tử Hiên kể lại mọi chuyện cũng không khỏi không bội phục Hà tổng, miệng này cũng thật là biết ăn nói, mẹ nàng khó khăn như thế mà cũng có thể bãi bình.

"Lão bà, em nói xem tôi có lợi hại không" Tử Hiên hả hê hướng về Vũ Hàm khoe khoang.

"Hiên chính là khôn vặt nhiều"

Bên trong phòng tổng thống giờ khắc này phi thường náo nhiệt, mọi người đều vây quanh trên sàn chúc sinh nhật Tư Tư, một bên khác Tử Hiên ôm Vũ Hàm hạnh phúc cảnh tượng vui vẻ.

"Được rồi, chúng ta cùng Tư Tư thổi nến chúc sinh nhật đi" Tiểu Tiểu nhắc nhở.

Sau đó Tư Tư được Hà mẹ bế đến trước bánh sinh nhật, học theo răm rắp chu miệng nhỏ thổi nửa ngày nhưng vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là hai người mẹ đồng thời giúp đỡ thổi tắt ngọn nến.

Cùng lúc đó Tử Hiên ra hiệu cho những người còn lại đồng thời tắt đèn. Vũ Hàm buồn bực tại sao lúc này lại tắt đèn, nàng cảm thấy bị một bàn tay ấm áp dắt nàng đi về phía cửa sổ, chỉ về hướng phía trước cho nàng xem. Vũ Hàm định thần nhìn lại lập tức nước mắt của nàng nhất thời rơi xuống.

Đối diện nhà lớn đèn nê ông ánh lên 6 chữ: "Vũ Hàm, gả cho tôi đi" Trong phòng tất cả mọi người đều hoan hô lên, Tử Hiên không biết lúc nào trên tay có thêm một bó hoa hồng đang quỳ gối trước mặt nàng.

Tử Hiên lấy ra một cái hộp chứa chiếc nhẫn lấp lánh, dựa ánh đèn cửa sổ ngẩng đầu nhìn người mình yêu tha thiết, thâm tình chân thành nói rằng: "Bác sĩ Trần, em có đồng ý gả cho tôi hay không ?"

Tất cả mọi người ở bên cạnh cổ vũ: "Gả đi, gả đi"

Vũ Hàm kích động che miệng nhìn người đang quỳ gối, nhất thời quên nói cái gì, Tử Hiên quay đầu tìm đến Trần phụ Trần mẫu hỏi: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người đồng ý đem con gái giao cho con hay không ?"

Trần phụ cười cợt ra hiệu lão bà mình định đoạt, chỉ thấy Trần mẫu tiến lên vỗ vỗ vai con gái nhẹ giọng: "Vũ Hàm, con quyết định đi, nghĩ rõ ràng, đây là chuyện cả đời"

"Bác sĩ Trần, cô gả cho cô ấy đi. Hà cảnh quan rất thật lòng, vì cô và Tư Tư đặc biệt tìm chúng tôi đến để tạo niềm vui bất ngờ, tuy rằng cô ấy là một người phụ nữ, thế nhưng chúng tôi cảm thấy Tử Hiên so với những người đàn ông kia đều mạnh mẽ hơn nhiều, lại có tiền lại có mạo, đối với cô còn một lòng một dạ, tốt như vậy tìm nơi nào cho ra, nếu như có một người như thế khăng khăng một mực yêu tôi, tôi tình nguyện bị bẻ cong cho rồi." Từ hộ lý cùng Vũ Hàm và các bác sĩ tập sự mỗi người một lời ước mong nói rằng.

"Lão bà, em xem tôi ưu tú như vậy, mau đồng ý để tôi còn đứng dậy, bỏ qua cơ hội này là lỗ đó nha" Tử Hiên rạo rực phụ họa.

Vũ Hàm nín khóc mỉm cười nhìn cô, chậm rãi duỗi tay mình ra, ý đồ đã rõ ràng, Tử Hiên thấy như thế kích động đứng lên run rẩy đem nhẫn kim cương vào tay trái của Vũ Hàm.

Bốn phía ánh đèn bật sáng, pháo mừng cũng một lần nữa thả lên, hai người bị mọi người vây quanh ở giữa, toàn bộ tiêu điểm đặt trên người hai nàng, chỉ thấy các nàng thâm tình nhìn vào mắt đối phương, tất cả không nói gì. Mà những người còn lại bắt đầu không ngừng hô: "Hôn đi, hôn đi"

Vũ Hàm một mặt ngượng ngùng cúi đầu, Tử Hiên trước tiếng reo hò của mọi người cũng chậm rãi ôm eo thon, tay nhẹ vịn cằm Vũ Hàm: "Lão bà, rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận gọi em như thế, sau này em chính là người của Hà gia, tôi yêu em"

Nói xong trước ánh mắt chờ mong của mọi người Tử Hiên hôn Vũ Hàm, nụ hôn ôn nhu triền miên hôn đúng là muốn gϊếŧ chết người bên ngoài, mà các trưởng bối có chút lúng túng che mặt tiểu Tư Tư không cho nó nhìn thấy.

Quá hồi lâu, tất cả mọi người tản ra vừa ăn bánh gatô, một bên chơi quây quần trò chuyện, mà hai cái nhân vật chính tựa hồ vẫn không ý tách ra, Từ hộ lý một bên xem mặt đều đỏ. Nhưng vẫn là không nhịn được đi nhìn lén, nàng cảm thấy bác sĩ Trần và Hà cảnh quan đúng là đẹp đôi, trước đây làm sao không phát hiện gian tình của hai người họ đây, đồng thời trong lòng cũng hy vọng các nàng sẽ hạnh phúc.

Hà mẹ lơ đãng liếc nhìn cái tay con gái mình không ngừng quấy rối, không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà liền biết Tử Hiên không kiềm chế được. Hà mẹ lặng lẽ ra dấu cho bà thông gia và những người khác, sau đó mang cháu gái rời khỏi căn phòng.

Không gian đang náo nhiệt bỗng dưng dị thường yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đôi môi va chạm, cảm giác hôn sắp thở không thông hai người mới tách ra, thế nhưng hai tay vẫn ôm ấp lẫn nhau, đầu cũng tựa vào nhau.

"Lão bà, mọi người đi hết rồi"

"Còn không phải tại Hiên! Hiên lên kế hoạch khi nào ?"

"Kỳ thực tôi rất sớm đã muốn làm chuyện này, lúc gặp em lần đầu tiên tôi đã muốn như thế. Bây giờ nguyện vọng này rốt cục thực hiện được rồi, tuần sau chúng ta đến Mỹ đăng kí kết hôn đi, tôi một khắc cũng không kịp đợi. Sau này trước tên của em còn có họ của tôi, Hà Trần Vũ Hàm ?"

"Em mới không muốn gọi như thế, khó nghe muốn chết"

"A, khó nghe sao, không khó nghe! Bằng không Tư Tư theo họ tôi đi"

"Con là em mang thai sinh ra, tại sao lại theo họ Hiên, lại nói không phải con mà đổi họ gọi nghe không thấy có chút kì quái sao ?"

"Hà Tư Duyên ? Đúng nha, vừa nói như thế cảm giác như là em gái của tôi, không biết còn tưởng rằng ba mẹ tôi già mà còn sinh con, vẫn là lão bà nghĩ chu đáo. Vậy nếu không chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi"

"Em không muốn sinh, quá trình đó đau lắm, một lần được rồi, muốn sinh thì Hiên sinh đi"

"Em là bác sĩ còn nói đau đớn, tôi càng thêm sợ, cái này vẫn là sau này hãy nói đi"

"Nguyên lai còn có chuyện Hà cảnh quan nhà ta sợ hay sao ? Nhớ năm đó viên đạn xuyên qua còn không biết đau, vậy mà sợ sinh con sao ?"

"A, cái kia tôi cảm thấy có Tư Tư đáng yêu cũng được rồi, chúng ta có thể đối với con hết mực yêu thương. Trước tiên không nói vấn đề này, trước mắt chúng ta còn có chính sự phải làm. Lão bà đại nhân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta dành thời gian động phòng đi"

"Ngày hôm nay không phải thật sự kết hôn, Hiên gấp cái gì. . ."

Không chờ nàng nói xong Tử Hiên vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy, một mặt sắc mị mị hướng về giường lớn đi đến, đêm mới vừa bắt đầu, mà cuộc sống hạnh phúc của hai người cũng mới chính thức khởi hành.

Trên cơ bản cảnh sát và bác sĩ chẳng liên quan gì đến nhau, vận mệnh lại đưa các nàng gắn kết cùng nhau, gặp gỡ là một loại duyên phận, thương nhau là một loại tình cảm, đây chính là mối duyên của hai người.

Mộng vẫn chưa tỉnh, con ve sầu ngủ đông.

Hôm qua gió tuyết, trời đổ mưa to.

Mộng vẫn chưa tỉnh, chim yến quay trở về.

Có tình si, không sợ thiên địa thay đổi.

(Đoạn thơ này chỉ dịch ra đại khái ý nghĩa như thế, cũng không thể viết thành bài thơ thuần việt. Có thời gian sẽ ngồi viết lại bài thơ này hay hơn một chút)

P/s: Truyện đến đây đã hoàn. Cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã theo dõi và ủng hộ. Bộ này đáng ra kết thúc sớm nhưng nó mãi kéo dài đến hôm nay. Tính ra thì nhờ bộ này mà trong đời mình xuất hiện một bất ngờ, tự nhiên cảm thấy biết ơn vì điều đó. Thời gian tiếp theo sẽ edit bộ Duyên Kiếp, hứa hẹn mãi vẫn chưa thực hiện được. Có lẽ tiến độ sẽ rất chậm chạp nhưng mình có làm thì nó mới có xong, bỏ phế hoài thì mãi không xong. Năm nay không xong thì sang năm sẽ xong. Hi vọng mọi người vẫn luôn theo dõi.

Thân ái và Cảm ơn.