☆ Chương 1: Sự cố chữa bệnh
Tại khoa tim bệnh viện Nhân Tâm thành phố A, vị nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đang thu dọn sau một ca bệnh, đột nhiên cửa phòng bị một trận ầm ầm, sau đó có một nam tử ăn mặc lôi thôi phá cửa xông vào. Hắn chỉ vào nữ bác sĩ chửi ầm lên: "Đồ bệnh viện tồi, bác sĩ giẻ rách, con của tao trưa hôm nay còn rất có tinh thần, trước khi đi bệnh viện tao với nó còn cùng nhau đi dạo phố mua lễ vật cho mẹ và em gái của nó. Đột nhiên nó cảm thấy không thoải mái, lúc ngã xuống nó còn nói chuyện được với tao, vậy mà đưa đến bệnh viện mấy người lại bảo nó đã qua đời, các ngươi coi bệnh nhân là gì, đó là thằng con trai duy nhất trong nhà, nó chết rồi tao sống thế nào, tao muốn mày bồi con trai của tao một mạng"
Trần Vũ Hàm ngẩng đầu ánh mặt lạnh lùng ánh nhìn kỹ vị nam tử kia: "Tôi chỉ có thể nói bệnh viện chúng tôi đã cố hết sức, con trai của ông bị bệnh tim phát tác bất ngờ, thời điểm cứu chữa tim đã ngừng đập, tôi đã tận lực"
"Cố gắng sao? Tao nghĩ là vì tụi tao không có nhét tiền cho bác sĩ nên tụi bây mới xem bệnh qua loa làm chết mạng người, y đức bác sĩ để chổ nào hả ? Tao từ nông thôn xa xôi mang con đến bệnh viện lớn của thành phố, tưởng rằng có thể trị hết bệnh cho nó, không nghĩ tới đến cái mạng cũng không còn, tao trở về làm sao ăn nói với mẹ của nó, tụi bây ngày hôm nay không cho tao một cái công đạo tao nhất định không đi.
"Xin đừng nên sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp bác sĩ chúng tôi, bệnh viện chúng ta xưa nay không nhận hối lộ"
Lúc này ngoài cửa đã tụ tập một đống hộ lý và bệnh nhân, một hộ lý bước ra khuyên vị nam tử: "Con trai của ông đã chết đó là sự thực, mọi người đều nhìn thấy con trai của ông là bệnh tim phát tác, lúc đó trên điện tâm đồ đã không còn thấy nhịp tim, bác sĩ Trần đã tận lực cứu giúp, ông nên sớm mang theo con trai về nhà an táng . . ."
Tiểu hộ lý lời còn chưa nói hết chỉ thấy nam tử kia tựa như phát điên từ trong bao móc ra một con dao gọt hoa quả chỉa vào Trần Vũ Hàm, tiểu hộ lý bị dọa sợ run lui về phía sau một bước ra bên ngoài cầm điện thoại di động lên gọi 110 báo án.
Lúc này trong cục cảnh sát là một nữ cảnh sát tóc ngắn Hà Tử Hiên đang ngồi ở văn phòng uống cà phê đọc báo, đột nhiên nhận được điện thoại nói bệnh viện Nhân Tâm có nam tử cầm dao uy hϊếp một nữ bác sĩ, cô vội vàng cầm lấy áo khoác trên ghế đi ra khỏi văn phòng, không quên nói với đồng nghiệp bên ngoài: "Nhận được nhiệm vụ, mau lập tiểu đội, Lý Bân, Kiến Quốc đi với tôi đến bệnh viện Nhân Tâm một chuyến, những người khác có thể nghỉ ngơi"
"Yes, madam"
Chờ nhóm ba người Hà Tử Hiên cửa bệnh viện, cửa đã bị một đám phóng viên cùng một đám người vây xem đến nước chảy cũng không lọt. Hà Tử Hiên mở cửa xe đi về phía khoa ngoại, bởi Hà cảnh quan dung mạo thực sự đẹp mắt, da thịt trắng nõn, cao 1mét7, vóc người cao gầy, anh tư hiên ngang, khiến mọi người vây xem bàn tán xôn xao, mấy cô y tá đều len lén liếc nhìn: "Nữ cảnh sát thật anh tú a ~" .
Hà Tử Hiên kéo một hộ lý bên cạnh qua hỏi một chút tình huống bên trong, sau đó mặt không hề cảm xúc xuyên qua đoàn người đi đến hiện trường, chỉ thấy gã nam tử lôi thôi kia đã đem cây dao kề sát cổ nữ bác sĩ đem nàng lôi ra khỏi văn phòng, người chung quanh ở bên cạnh khuyên can, nhưng tựa hồ gã nam tử càng nghe càng kích động.
"Mọi người phân xử cho tôi xem, chúng tôi hôm nay quê nhà ra đây chữa bệnh cho con, chúng tôi đang đi mua đồ, không biết làm sao tự nhiên nó nói là nó đau, đưa đến bệnh viện bác sĩ nói với tôi con trai của tôi chết rồi, ngày hôm nay nhất định phải để bác sĩ này trả lời cho tôi, để tôi còn biết tôi nên sống thế nào, đều là tại con bác sĩ này, tuổi còn trẻ không có bản lãnh còn đổ thừa bất ngờ, tốt rồi, bây giờ tôi cho cô một dao trên mặt thì cũng đừng than là bất ngờ"
Hắn nói xong liền phẫn nộ kéo khẩu trang của Trần Vũ Hàm ra khiến gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo chuẩn mực xuất hiện trong mắt mọi người. Người chung quanh đều cảm thán dung nhan mỹ lệ của vị nữ bác sĩ, chỉ nghe trong đám người truyền tới một âm thanh uy nghiêm: "Dừng tay, tôi là cảnh sát."
"Tôi biết con trai của ông hôm nay bởi không thể cứu mà tạ thế, tôi có thể hiểu được tâm tình một người cha như ông, nhưng ông bây giờ đối lại cho rằng cái chết của con trai mình có liên quan quan trực tiếp đến vị bác sĩ này mà ra tay với cô ấy, như vậy ông có cân nhắc qua vợ ông và con gái ở quê nhà chưa, hành động của ông là phạm pháp, phải ngồi tù."
Viện trưởng bên cạnh cũng nói chen vào: "Ông trước tiên để dao xuống, có việc gì thì thương lượng. Nếu như là sai lầm của bác sĩ Trần, ta nhất định sẽ tra rõ việc này, cho ông một câu trả lời thỏa đáng". Lúc này tay cầm dao của gã nam tử hơi do dự một chút.
Thừa cơ hội gã nam tử do dự, Hà Tử Hiên tiến đến bên tai Lý Bân thì thầm: "Anh trước tiên ở trước mặt khuyên can hắn, tận lực phân tán sự chú ý của hắn, ta từ phía sau đi vòng qua". Nói xong hai người liền phân công hợp tác, gã nam tử cũng chậm chậm thả lỏng cảnh giác, nhưng tay trái vẫn siết cổ Trần Vũ Hàm.
Lúc này Hà Tử Hiên đã qua vòng qua đám người đi đến phía sau bọn họ, Lý Bân ánh mắt ra dấu cho cô, nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, cô xông tới đẩy cánh tay đang siết cổ Trần Vũ Hàm ra, thuận thế ôm eo Trần Vũ Hàm kéo vào lòng mình, Lý Bân một cái bước xa bắt được tay gã nam tự giữ lại, hiểu ngầm phối hợp đưa còng số 8 tra vào tay gã!
Bên này gã nam tử đã bị bắt, bên kia hai mỹ nhân vẫn còn duy trì tư thế ôm ấp tư thế, tay trái Hà Tử Hiên đặt bên hông Trần Vũ Hàm, mà Vũ Hàm bởi chuyện đột nhiên xảy ra hai tay tìm kiếm nơi chống lại quàng trên cổ Hà Tử Hiên, khoảng cách của hai người không tới 1cm, bốn mắt nhìn nhau có thể nghe được âm thanh trái tim đang đập, hai người cứ như vậy yên tĩnh đối diện, quên luôn sự tồn tại của người khác.
"Madam Madam. Mãi đến tận khi Lý Bân cùng Kiến Quốc lên tiếng gọi, Hà Tử Hiên mới tỉnh hồn, gương mặt đỏ ửng buông eo đối phương ra: "Thật xin lỗi vì đã mạo phạm"