Ngoại trừ Thẩm Khoát quá đơn thuần không nhìn ra tâm tư khác thường của Tào Kiên đối với Thẩm Minh Lam còn Thẩm Mục, Tống Trì đều nhìn ra được.
Vì không muốn làm Thẩm Minh Lam xấu hổ nên Tào Kiên tự xưng có việc rồi vội vàng rời đi.
Mấy huynh muội Bình Tây Hầu phủ cũng xuống núi.
Đến khi ngồi vào xe ngựa, Thẩm Minh Lam mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vừa rồi các biểu ca, biểu muội không nói gì nhưng nàng vẫn thấy ngượng ngùng.
Tống Tương nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ không cần lo lắng. Muội đã dặn dò ca ca và Nhị biểu ca không được nói chuyện này ra ngoài rồi. Còn Tứ biểu ca, hắn hơi ngốc nên chẳng nhìn ra được cái gì đâu.”
Thẩm Minh Lam đỏ mặt gật gật đầu.
Tống Tương đến gần hỏi nhỏ nàng: “Tỷ và Tào công tử nói gì ở bờ sông thế? Tỷ đừng hòng ngụy biện, muội và A Vu đều thấy được đấy.”
Thẩm Minh Lam nhìn về phía Ngu Ninh Sơ, Ngu Ninh Sơ ra vẻ ngây thơ nói: “Muội không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy biểu tỷ cùng Tào công tử ngồi đó rửa tay rất lâu, lúc quay lại thì ai cũng vui vẻ cả.”
Thẩm Minh Lam vừa nghe liền nhào tới gãi vào eo của Ngu Ninh Sơ chọc nàng ngứa ngáy khó chịu.
Ngu Ninh Sơ rất sợ ngứa, trong xe liền truyền ra tiếng cười cùng lời xin tha khó nhịn của tiểu cô nương.
Tống Trì liếc mắt nhìn toa xe một cái, hắn cảm thấy giọng của nàng quá mức quyến rũ.
May mắn, Thẩm Minh Lam rất nhanh đã tha cho Ngu Ninh Sơ. Nàng ngồi chen chúc giữa hai biểu muội thân thiết kể lại cuộc trò chuyện giữa nàng và Tào Kiên.
Tống Tương nghe được trong lòng cũng thấy mê mẩn, nàng còn lẩm bẩm nói: “Cái này mới gọi là lương duyên trời định. Biểu tỷ thưởng thức khí khái anh hùng của Tào công tử còn Tào công tử lại nhất kiến chung tình với biểu tỷ, hắn lại có gan đi tranh dành nữa chứ.”
Đây quả thật là chuyện tình hoàn mỹ của thiếu niên anh tài và nữ nhân tuyệt sắc. Như Thẩm Minh Y và Nhị hoàng tử An vương, một người vì quên đi một mối tình khác mà vâng lệnh phụ mẫu xuất giá, còn người kia thì ỷ vào xuất thân của mình lại phong lưu háo sắc, vô năng. Mặc dù, Thẩm Minh Y nguyện ý gả nhưng Tống Tương vẫn thấy đáng tiếc thay cho tỷ ấy.
Khi Ngu Ninh Sơ vui mừng vì biểu tỷ tìm được một nửa phù hợp thì nàng lại nghĩ đến chuyện mà nàng gặp phải.
Nếu Tống Trì đường đường chính chính hướng cữu phụ cữu mẫu cầu thân thì dù hắn có là một kẻ tiểu nhân gian thần thì nàng cũng nguyện ý gả cho hắn. Nhưng Tống Trì cái gì cũng không có làm, hắn chỉ cầm một cái vòng tay không rõ có lai lịch gì đến dỗ dành nàng. Cho dù đó thật sự là di vật của mẫu thân Tống Trì nhưng hắn có thể tặng nàng thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy lại. Bất quá, đó chỉ là thủ đoạn mà nam nhân dùng để lấy lòng nữ nhân mà thôi, đâu có giống sự chân thành của Tào Kiên.
Vừa vào tháng tư, cả Hầu phủ đều tấp nập chuẩn bị để Thẩm Minh Y xuất giá.
Tam phu nhân đem Thẩm Minh Lam cùng Ngu Ninh Sơ mang theo bên người. Bà muốn nhân cơ hội này sẽ tỉ mỉ dạy cho hai tỷ muội cách lo liệu việc mở tiệc cưới gả. Cái loại yến tiệc này được xem là một trong những yến tiệc long trọng nhất của nhà quyền quý, từ việc an bài chỗ ngồi cho tân khách đến kết cấu hoa văn của chén đĩa lớn nhỏ đều phải chú ý.
Ban ngày, Ngu Ninh Sơ đi theo cữu mẫu học tập đến tối khi trở lại Bích Ngô Đường, nàng sẽ đem những gì hôm nay học được ghi chép tỉ mỉ vào trong sổ để thuận tiện cho sau này cần xem lại.
Ngày mùng sáu tháng tư, Thẩm Minh Y xuất giá. Ngày mùng năm, Hầu phủ bắt đầu mở tiệc chiêu đãi.
Ngu Ninh Sơ, Thẩm Minh Lam và Tống Tương được các trưởng bối an bài cùng một nhiệm vụ, đó là chiêu đãi các tiểu thư khuê tú đến phủ dự tiệc. Bên trong hoa viên Hầu phủ có núi có hồ, các tiểu cô nương chơi đùa rượt đuổi nhau rất dễ xảy ra va chạm nên các nàng sẽ theo dõi chặt chẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Bởi vì là tiệc mừng nên ba tỷ muội đều mặc y phục màu đỏ. Thẩm Minh Lam là áo choàng màu đỏ hạt lựu, phù hợp với sự phóng khoáng và tươi sáng của nàng. Tống Tương mặc áo choàng màu cam nhìn rất hồn nhiên ngây thơ. Ngu Ninh Sơ mặc áo choàng màu đỏ hoa hải đường xinh đẹp kiều diễm. Ba tỷ muội đứng cùng nhau, mỗi người một vẻ.
Bất quá, Ngu Ninh Sơ vẫn là người khiến người ta chú ý nhất.
Bình thường nàng rất ít khi đi các phủ xung quanh làm khách. Nhưng trong nhóm các quý nhân ở kinh thành, nhất là những phụ nhân cùng bối phận với Thẩm thị đã sớm hỏi thăm chuyện của Ngu Ninh Sơ. Hôm nay tận mắt nhìn thấy nàng, nhóm phụ nhân ngồi cùng nhau khó tránh khỏi xì xào bàn tán một hồi.
Ngu Ninh Sơ không nghe được những lời này. Khi tất cả tân khách đều đến đông đủ, các nàng liền mang theo một đám thiếu nữ đi hoa viên dạo chơi. Ánh mặt trời rực rỡ, hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Minh Lam và Tống Tương thì Ngu Ninh Sơ cũng làm quen được vài người bạn mới.
Đương nhiên, cũng có một ít người cư xử rất kiêu căng, vô lễ.
Thẩm Minh Lam không muốn biểu muội nghe một ít lời khó nghe nên an bài Ngu Ninh Sơ mang theo mấy vị tiểu thư hòa nhã đi hồ sen bên kia dạo chơi. Bây giờ là mùa hoa mẫu đơn mới bắt đầu nên hầu hết các cô nương đều thích tụ tập ở phía vườn mẫu đơn.
Ngu Ninh Sơ biết được tâm ý của biểu tỷ liền tươi cười dẫn người rời đi.
Phong cảnh bên hồ sen cũng rất đẹp. Sáu bảy cô nương chậm rãi chia nhau ra ở các vị trí khác nhau để ngắm hoa, có người đứng ở trên cầu, có người ngồi ở trong đình hóng mát bên hồ, cũng có người ngồi xổm bên cạnh bờ ao vọc nước.
Ngu Ninh Sơ cùng với Uông cô nương ngồi trong lương đình tám chuyện. Nơi này có chuẩn bị sẵn trà nước và điểm tâm ngọt để cho các cô nương đi dạo mệt mỏi thì tới đây nghỉ ngơi.
Đột nhiên, có một bóng dáng nam tử đi từ bụi hoa cách đó không xa đi tới. Đối phương nhìn về bên này sau đó không những không tránh đi mà còn hướng thẳng bên này đi tới.
Ngu Ninh Sơ không có nhận ra đối phương là ai.
Vi Vũ đứng phía sau nàng lên tiếng: “Đó là biểu công tử phủ Quốc Cữu, cô nương chưa từng gặp hắn nên không nhận ra là phải.”
Kỳ thật, Ngu Ninh Sơ đã gặp Hàn Tông Duyên một lần nhưng lúc ấy Hàn Tông Duyên đi cùng Nhị hoàng tử, nhìn tướng mạo hắn chính là công tử ăn chơi trác táng.
Trước mặt nàng là Uông cô nương nên không thể để hắn qua đây được, Ngu Ninh Sơ quay sang phân phó Vi Vũ: “Chắc là biểu công tử đi lạc đường, em đi tới đó chỉ đường cho hắn đi. “
Đừng để Hàn Tông Duyên đến bên này làm phiền nữ khách.
Vi Vũ bước nhanh ra khỏi đình nghỉ mát.
Ngu Ninh Sơ tiếp tục ngồi nói chuyện với Uông cô nương. Từ chỗ của nàng có thể thấy Hàn Tông Duyên bị Vi Vũ ngăn lại, hai người nói gì đó rồi sau đó Hàn Tông Duyên tiếp tục đi về phía này.
“Ta đi bên kia xem cá.” Uông cô nương muốn tránh hiềm nghi, vội vàng đi đến bên dòng suối tìm các cô nương khác.
Ngu Ninh Sơ cũng muốn tránh đi nhưng hôm nay nàng đại biểu cho Bình Tây Hầu phủ nên đành phải thay đám khuê tú này đuổi Hàn Tông Duyên đi. Nếu nàng tránh đi chẳng may Hàn Tông Duyên lại đi đùa giỡn vị tiểu thư nào đó thì sẽ là lỗi nàng chiêu đãi không chu toàn.
Ngu Ninh Sơ đi ra khỏi lương đình nghênh đón Hàn Tông Duyên đi tới.
Ánh mặt trời từ phía trên chiếu xuống, Hàn Tông Duyên híp mắt nhìn rốt cục cũng thấy rõ dung mạo Ngu Ninh Sơ. Hắn đã sớm nghe nói đến Ngu Ninh Sơ từ khi nàng mới vào kinh. Từ cuộc nói chuyện của mẫu thân và cô mẫu Hàn thị, hắn cũng biết được chuyện Ngu Ninh Sơ cực kỳ giống mẫu thân nàng là Thẩm thị, là mỹ nhân đẹp nức tiếng đứng đầu kinh thành thời đó, thậm chí nàng còn đẹp hơn cả mẫu thân nàng. Hàn Tông Duyên là kẻ háo sắc, càng đẹp càng thích. Hắn nhiều lần tìm cớ để đến Hầu phủ nhưng đáng tiếc Ngu Ninh Sơ luôn trốn ở khuê phòng nên hắn vẫn không gặp được nàng.
Hôm nay, hắn đoán chắc chắn Ngu Ninh Sơ sẽ ra ngoài tiếp khách cho nên hắn ỷ vào sự quen thuộc của mình đối với Hầu phủ, ỷ vào thân phận biểu công tử của mình mà lặng lẽ lẻn đến hoa viên hậu viện.
Lúc nhìn thấy Ngu Ninh Sơ, chỉ cần nhìn dáng người thướt tha và da thịt trắng như tuyết kia của nàng, Hàn Tông Duyên liền biết thân phận Ngu Ninh Sơ. Dù sao thì mỹ nhân chân chính thì chỗ nào cũng đẹp, chỉ cần có một chỗ không đủ đẹp thì không thể đảm nhiệm cái danh “đẹp nhất kinh thành” được.
Hàn Tông Duyên đã chịu thiệt thòi lớn về mặt này. Hắn đã từng nhìn thấy một cô nương vô cùng xinh đẹp, hắn đã dùng các thủ đoạn dụ dỗ, lôi kéo đến cuối cùng cũng đoạt được người về tay. Nhưng nàng ta ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì lông chân còn dài hơn của hắn. Hắn chỉ sờ soạng một chút mà đã sợ xanh mặt, hại hắn mười ngày sau đó mỗi lần nhìn thấy nữ nhân chỉ muốn trốn.
“Muội là Ngu gia biểu muội?” Hàn Tông Duyên gắt gao nhìn chằm chằm mặt Ngu Ninh Sơ, hắn cười đến vô cùng thân thiết.
Ngu Ninh Sơ đi đến cách hồ sen một khoảng không xa thì dừng bước, nàng bảo trì khoảng cách với Hàn Tông Duyên nói: “Hàn biểu ca đến hoa viên hậu viện không biết có việc gì không?”
Hàn Tông Duyên nghe thanh âm rõ ràng cố ý xa lánh nhưng vẫn mềm mại như nước, nó như thuốc mê thấm vào xương máu của hắn làm toàn thân hắn mềm nhũn ra, tầm mắt hắn đảo tới đảo lui trên người Ngu Ninh Sơ, trong đầu hắn bắt đầu tưởng tượng ra những hình ảnh hạ lưu.
“Từ lâu ta đã nghe nói biểu muội đến kinh thành nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt nên hôm nay mới đặc biệt đến đây để làm quen.” Hàn Tông Duyên một bên tới gần Ngu Ninh Sơ, một bên thấp giọng nói.
Nếu so về tướng mạo thì Hàn Tông Duyên anh tuấn hơn nhiều so với An vương. Tuy nhiên, thần thái của hắn có phần dung tục, vẻ ngoài thật thà chất phát của An Vương còn thuận mắt hơn hắn nhiều.
Vi Vũ lập tức bước đến chắn đến trước mặt Ngu Ninh Sơ. Ngu Ninh Sơ lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của Đại biểu tỷ, kính xin biểu công tử mau chóng rời đi cho.”
Hàn Tông Duyên cười đùa nói: “Ta không đi thì biểu muội có thể làm gì được ta nào?”
Hắn còn chưa dứt lời thì ánh mắt Ngu Ninh Sơ sáng lên, nàng hướng về phía sau lưng Hàn Tông Duyên hành lễ: “Đại biểu ca.”
Hàn Tông Duyên quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Trác thật sự đi tới đây. Hắn mặc một thân cẩm bào màu đỏ, thần sắc lại lạnh như băng rất dọa người.
Người Hàn Tông Duyên sợ nhất không phải phụ thân của hắn, cũng không phải Hoàng Thượng mà chính là phụ tử Bình Tây Hầu và Thẩm Trác. Ba năm trước, Thẩm Minh Y và Thẩm Minh Lam đều đã trổ mã thành tiểu mỹ nhân. Hàn Tông Diên không dám khi dễ Thẩm Minh Y và Thẩm Minh Lam nhưng ngoài miệng thì vẫn trêu chọc Thẩm Minh Lam vài câu, vừa khéo lần đó bị Thẩm Trác bắt gặp. Thẩm Trác nắm lấy cổ tay hắn bắt hắn nhận lỗi với Thẩm Minh Lam.
Nhưng nhận lỗi chỉ là trừng phạt bên ngoài còn hình phạt chân chính của Thẩm Trác chính là dùng cái tay như cái kẹp sắt thiếu chút nữa đã bóp nát xương cổ tay của hắn. Đợt đó về nhà hắn phải dưỡng mấy ngày thì mới thấy đỡ đau được.
“Muội đi chiêu đãi khách nhân tiếp đi. Huynh có chút việc tìm hắn.”
Thẩm Trác đi tới nói trực tiếp với Ngu Ninh Sơ.
Vào giờ khắc này, trong mắt Ngu Ninh Sơ thì Thẩm Trác chính là anh hùng được ông trời phái xuống để giúp nàng hóa giải nguy cơ, giải quyết mối nguy của nàng và cho nàng sức mạnh.
Nàng cảm kích gật gật đầu với Thẩm Trác. Nàng đứng đó rũ mắt xuống trong chốc lát, đến khi quay người lại thì nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Hàn Tông Duyên lại thấp thỏm nhìn về phía Thẩm Trác, muốn thanh minh cho chính mình: “Biểu ca. Tiền viện nhiều người quá, ai ai cũng khoe khoang, tâng bốc lẫn nhau. Đệ không có gì để khoe khoang, không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại đó nên mới tới chỗ này để nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Trác cũng không thèm nhìn hắn chỉ lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Hàn Tông Duyên quay đầu lại nhìn Ngu Ninh Sơ rồi ngoan ngoãn đi theo Thẩm Trác. Sau khi rời khỏi hoa viên, hai người bọn họ đi đến một nơi không có người rồi đột nhiên Thẩm Trác xoay người bước đến trước mặt Hàn Tông Duyên. Ngay lúc Hàn Tông Duyên còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã cảm nhận một cơn đau nhức truyền đến. Thẩm Trác thế nhưng lại bẻ trật khớp một cánh tay của hắn!
Hàn Tông Duyên ôm cánh tay đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi. Hắn ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Trác, ánh mắt không thể che dấu được oán hận trong lòng hắn, chỉ là hắn đau đến nói không nên lời.
Sắc mặt Thẩm Trác không chút thay đổi kéo hắn đứng lên nói: “Ngươi làm bậy ở bên ngoài ta có thể xem như không thấy, cũng không có tinh lực đi quản ngươi. Nhưng ta cảnh cáo ngươi tốt nhất đừng có trêu chọc muội muội của ta, bất kể là Minh Y, Minh Lam hay là A Tương, A Vu. Ngươi mà dám lại gần các nàng nửa bước thì ta liền phế bỏ cái tay này của ngươi luôn. Ngươi hãy nhớ lấy cho ta.”
Hàn Tông Duyên cụp mắt xuống gật đầu lia lịa.
Thẩm Trác nắm lấy bả vai của hắn giúp hắn bẻ lại cánh tay bị trật khớp.
Sau khi chịu thêm một cơn đau thấu tim, vành mắt Hàn Tông Duyên đều đỏ hết lên. Hắn không dám tiếp tục ở lại trước mặt Thẩm Trác nữa, ôm cánh tay chật vật chạy đi.
Mặt mày Thẩm Trác lạnh lùng nhìn theo hắn.
“Thà đắc tội người quân tử chứ tuyệt đối không thể đắc tội kẻ tiểu nhân. Đại ca đối xử với hắn như thế không sợ hắn ghi thù sao?”
Thẩm Trác xoay người lại.
Tống Trì bước ra từ khóm trúc xanh bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nói với Thẩm Trác.
Thẩm Trác lại nói: “Huynh chỉ sợ hắn không nhớ bài học lần này lâu được thôi. Đúng rồi, huynh còn phải cảm ơn đệ đã nhắc nhở. Hôm nay, huynh có nhiều việc phải lo nên nhất thời quên mất tật xấu của hắn.”
Tống Trì: “Đại ca khách khí với đệ làm gì. Đệ cũng tình cờ nhìn thấy hắn ta đi về phía hậu viện nên mới nói cho đại ca. Nếu không phải đệ không đủ oai phong thì cần gì phải làm phiền đại ca tự mình đến đây chứ.”
Thẩm Trác gật gật đầu rồi chỉ về phía trước nói: “Sắp khai tiệc rồi, chúng ta trở về sảnh chính đi.”
Tống Trì chọc ghẹo nói: “Hôm nay, chúng ta uống rượu mừng của biểu muội, tháng sau lại uống rượu mừng của đại ca. Hôm nay, đại ca lại đánh đại cữu tử, không biết sau khi đại tẩu vào cửa biết chuyện có phạt đại ca một chén hay không đây.”
Nghĩ đến vị hôn thê Hàn Cẩm Tranh, Thẩm Trác hơi mím môi.
------oOo------