Edit: Jena-An
Beta: KaoEva
Sau khi leo núi về, Ngu Ninh Sơ chỉ thấy mệt mỏi chứ cơ thể không có dấu hiệu gì bất thường. Nhưng qua một đêm, sáng hôm sau ngủ dậy, hai bắp chân nàng liền sưng lên, lòng bàn chân bị nổi toàn mụn rộp, phải ngâm nước ấm mới đỡ hơn một chút.
Đây là di chứng của việc thiếu vận động.
Tam phu nhân đến xem qua thì biết chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể đỡ hẳn nên bảo Ngu Ninh Sơ an tâm nghỉ ngơi không cần sớm tối đi thỉnh an bà.
Nghe tin Ngu Ninh Sơ phải ở lại Bích Ngô Đường dưỡng thương không được ra khỏi cửa thì Thẩm Minh Lam và Tống Tương đều qua thăm và đi cùng họ còn có Thẩm Minh Y. Thẩm Minh Y tuy rằng không muốn đến nhưng vì để tiếp cận Tống Tương đành phải ủy khuất chính mình.
Cuối cùng đợi đến khi rời đi, lúc này Thẩm Minh Y mới có cơ hội ở chung với Tống Tương.
Thẩm Minh Y ra vẻ tò mò nói: “Muội nói xem, tại sao A Vu lại có thể yếu ớt đến vậy chứ, chỉ đi xem kịch một chút liền nhiễm phong hàn, giờ đi leo núi thì đau chân không thể đi nổi, thật sự khó hiểu. “
Tống Tương đã được Thẩm Minh Lam kể cho nghe một vài chuyện của Ngu Ninh Sơ nên cảm thấy rất thương tiếc cho nàng bèn nói: “Mẫu thân A Vu mất sớm, phụ thân muội ấy lại tái hôn với một kế mẫu khẩu phật tâm xà , cả năm chỉ được quanh quẩn trong nội trạch không được ra ngoài vậy nên sức khỏe yếu kém là điều dễ hiểu . ”
Thẩm Minh Y vừa nghe liền biết mình không cách nào nói xấu Ngu Ninh Sơ được nữa liền giả bộ lo lắng: “Liệu A Vu có thể khỏe lên không nhỉ? Nếu vẫn như vậy chắc sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của muội ấy mất.1”
Tống Tương cười nói: “Muội ấy chắc chắn sẽ khỏe lên. Chờ chân khôi phục hẳn, muội sẽ dạy cho muội ấy các động tác võ cơ bản. Chỉ cần muội ấy chăm chỉ tập luyện sớm muộn sẽ sinh long hoạt hổ như người khác. ”
Thẩm Minh Y trong lòng khẽ động liền vội vàng hỏi: “Tỷ cũng muốn học, A Tương dạy cho tỷ luôn được không? ”
Tống Tương: “Đương nhiên là được, chỉ cần tỷ không sợ vất vả là được. ”
Thẩm Minh Y vừa nghĩ đến việc có thể mượn cớ học võ mà quang minh chính đại qua lại Mặc Hương Đường, tiện thể có thêm nhiều cơ hội giáp gặp Tống Trì thì cao hứng còn chưa kịp làm sao có thể sợ khổ.
Qua hai ngày, Tống Tương đến Bích Ngô đường thì biết chân Ngu Ninh Sơ đã không còn đau nữa. Nàng liền gọi nha hoàn Bình Nhi đến Đại phòng mời Thẩm Minh Y.
Thẩm Minh Y kêu Bình Nhi chờ một chút rồi đi vào nội thất tỉ mỉ trang điểm một phen. Nàng còn cố ý đeo trâm hoa lan mà mẫu thân mới mua khiến nhan sắc thêm phần rực rỡ.
Bình Nhi đứng ở bên ngoài chờ gần hai khắc đồng hồ mới thấy Thẩm Minh Y bước ra. Nhìn một đầu đầy trang sức của nàng ta mà Bình Nhi còn phải câm nín.
“Đi nhanh thôi, đừng để cô nương các người chờ lâu.” Thẩm Minh Y vô cùng hớn hở nói.
Bình Nhi nuốt xuống nghi hoặc, tiến lên phía trước dẫn đường.
Đi một lát, Thẩm Minh Y ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là đường đến Tây viện sao? ”
Bình Nhi dừng chân, giải thích: “Cô nương chúng ta sẽ đồng thời dạy võ cho ngài và Ngu cô nương ở Bích Ngô Đường. ”
Thẩm Minh Y:…
Tâm tình tốt không cánh mà bay, Thẩm Minh Y đem sự bực tức này ghi lên đầu Ngu Ninh Sơ.
Đến Bích Ngô Đường, khi nhìn thấy Ngu Ninh Sơ cùng Tống Tương mặc một bộ võ phục màu trắng, trên đầu không có một món trang sức nào đã đứng ở trong viện, Thẩm Minh Y thấy việc tỉ mỉ trang điểm của mình như một trò cười.
“Mặt mũi biểu muội cũng lớn thật, cầu A Tương dạy mình luyện võ nhưng chính mình lại không chịu đến Mặc Hương Đường mà còn bắt muội ấy đến tận đây cơ đấy.” Việc đầu tiên Thẩm Minh Y bước vào là cố tình trách mắng để bọn chủ tớ Bích Ngô Đường dời sự chú ý khỏi nàng.
Ngu Ninh Sơ quả thật cũng vì việc này mà cảm thấy hổ thẹn nên ngượng ngũng nhìn về phía Tống Tương.
Tống Tương lại không hề để ý chỉ cười cười với nàng: “Muội dạy ở đâu cũng được. Hôm nay là ngày đầu tiên, muội đến Bích Ngô Đường. Còn ngày mai chúng ta đi hoa viên tập. Trước khi ăn sáng cùng nhau tập thể dục nửa canh giờ, thời gian sau căn cứ tình hình sức khỏe của mỗi người mà chọn động tác phù hợp là được. ”
Ngu Ninh Sơ: “Như vậy thì quá tốt. Biểu tỷ không cần phải vất vả đi đường xa từ Đông viện đến đây nữa. ”
Tống Tương khoát tay áo: “Chúng ta cũng không cần khách khí như vậy, nếu Y biểu tỷ cũng tới thì chúng ta bắt đầu thôi. ”
Ánh ban mai ấm áp, Tống Tương sắp xếp vị trí cho Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Y. Nàng đi tới chính giữa hai người bắt đầu giảng giải: “Luyện võ cần phải phối hợp các bộ phần toàn thân, không được chỉ luyện tay hoặc luyện chân mà phải phối hợp nhuần nhuyễn cả hai. Ca ca đã dạy muội các động tác cơ bản, chia làm động tác vai, động tác thắt lưng và động tác chân. Chỉ cần luyện tập thuần thục ba bộ này là chúng ta có thể học kiếm pháp được rồi. ”
Thẩm Minh Y nghe vậy liền kinh hãi nói: “A Tương, muội còn có thể luyện kiếm pháp nữa sao? ”
Tống Tương tiếc nuối nói: “Muội chỉ mới học được hai tháng, phải luyện thêm một tháng nữa thì ca ca mới dạy kiếm pháp cho muội. ”
Nhắc tới Tống Trì, ánh mắt Thẩm Minh Y liền dịu dàng đi ba phần: “Trì biểu ca đúng là người văn võ song toàn. Tỷ đã từng thấy huynh ấy luyện thương bắn tên, chắc kiếm pháp cũng phải vô song.”
Thẩm Minh Lam không học võ mà chỉ ngồi dưới mái hiên xem náo nhiệt, thấy Thẩm Minh Y lại si mê Tống Trì liền cố ý ho ba tiếng.
Thẩm Minh Y lườm sang.
Đầu tiên,Tống Tương bắt đầu dạy hai người thế chân. Nàng yêu cầu Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Y nâng chân phải lên song song với mặt đất, lòng bàn chân chống vào cây quế phía trước.
Chỉ mới thực hiện động tác đầu tiên mà đã khiến Ngu Ninh Sơ nhăn mặt cau mày, về phía Thẩm Minh Y thì tốt hơn một chút.
Đến lúc ép chân về phía trước, Ngu Ninh Sơ liền cảm thấy gân chân mình như muốn đứt lìa.Bên kia, Thẩm Minh Y cũng đau đớn đến mức thở không ra hơi, hơn nữa vì đống trang sức đè nặng bên trên khiến đầu nàng cứ bị chúi xuống rồi đột nhiên một chiếc trâm tóc bị rơi ra.
Thẩm Minh Lam không chút khách khí nói: “Nhìn cách ăn mặc lỗng lẫy xa hoa như vậy, muội còn tưởng rằng tỷ muốn đi dạo phố cơ đấy. ”
Thẩm Minh Y đang phải ép chân vốn dĩ đã cực kỳ vất vả, bây giờ lại bị biểu muội châm chọc, hơn hết là chẳng có cơ hội nhìn thấy Tống Trì nên cảm thấy vô cùng tức giận liền đùng đùng bỏ đi không thèm tập tành gì nữa.
Tống Tương thấy nàng trang điểm như vậy liền biết tâm tư Thẩm Minh Y không bỏ vào việc tập võ. Nên dù thấy nàng giữa đường bỏ chạy cũng chả thất vọng nhiều, lại nhìn qua Ngu Ninh Sơ mặc dù sức khỏe kém nhưng vẫn kiên trì tập luyện, thì nàng lại càng cảm thấy yêu thích Ngu Ninh Sơ hơn.
Ba bộ này bao gồm mười tám động tác nhỏ. Hôm nay, Tống Tương muốn dạy Ngu Ninh Sơ nhớ kỹ các động tác này trước.
Tuy rằng thân thể Ngu Ninh Sơ yếu ớt nhưng lại có vòng eo đặc biệt mềm dẻo. Dù mới chỉ học buổi đầu tiên nhưng nàng đã làm được toàn bộ các động tác, tuy rằng kéo dài không được lâu.
Chờ ghi nhớ hết bài tập, Ngu Ninh Sơ rốt cuộc không kiên trì nổi nữa. Nàng nằm sấp luôn trên giường bên phòng ngoài.
Ôn ma ma có kinh nghiệm vụ lần trước lúc cô nương đi leo núi nên nhanh chóng chỉ huy Hạnh Hoa và Vi Vũ .Hai người quỳ gối hai bên người rồi đồng thời ấn xoa bả vai và hai chân cho Ngu Ninh Sơ.
Tống Tương ngồi trên ghế nhìn bộ dáng chật vật của Ngu Ninh Sơ như thấy được sự vất vả của mình khi mới luyện võ.Dù hiện giờ nàng đã có chút thành công nhưng lấy thân phận người từng trải nhìn sự khổ sở của Ngu Ninh Sơ lại có một loại cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa.
Xem đủ rồi, Tống Tương bèn nói với Ngu Ninh Sơ: “Kỳ thật nền tảng của muội tốt hơn tỷ hồi trước nhiều. Lúc mới bắt đầu tỷ còn chưa làm được động tác hạ thắt lưng kia đâu. ”
Ngu Ninh Sơ căn bản chẳng có khí lực nói chuyện, nhắm mắt lại thở hổn hển.
Thẩm Minh Lam bỗng nhiên tò mò một chuyện, hỏi Tống Tương: “Chẳng lẽ những thứ này đều là Trì biểu ca dạy muội? Huynh ấy cũng sẽ hạ thắt lưng sao? ”
Vừa rồi khi biểu muội hạ thắt lưng về phía sau, gương mặt phù dung eo như cành liễu, phong thái mềm mại yểu điệu của nữ tử phô ra quá rõ ràng. Nàng thật khó tưởng tượng ra cảnh Tống Trì làm ra loại động tác này.
Tống Tương cười nói: “Ca ca có làm được hay không thì tỷ cũng không rõ. Lúc trước, ca ca mời một nữ tiên sinh dạy muội kiến thức cơ bản, chờ tương lai tỷ được học kiếm thì huynh ấy mới tự mình truyền thụ kiếm pháp cho tỷ. ”
Lúc này, Ôn ma ma tiến vào báo rằng phòng tắm bên kia đã chuẩn bị xong.
Tống Tương cũng toát mồ hôi nên quyết định cùng Ngu Ninh Sơ đi tắm.
Bọn nha hoàn giúp chủ tử lau người xong liền đi ra ngoài để lại hai cô nương chui vào thùng tắm, thoải mái ngâm mình.
“A Vu, muội thật là trắng.” Tống Tương dịch đến bên cạnh Ngu Ninh Sơ lấy tay chọc chọc cánh tay trắng như tuyết của Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt nhìn lại, tuy rằng Tống Tương cũng trắng, nhưng nếu hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ thì hai màu da vẫn có sự chênh lệch.
“Đường cong của biểu tỷ càng đẹp.” Ngu Ninh Sơ thật lòng nói.
Không giống như nàng, làn da của Tống Tương rất săn chắc, mỏng mà vẫn có sự đàn hồi.
Tống Tương cũng thấy kiêu ngạo vì ngoại hình của mình, đột nhiên nàng đem một chân đặt lên thùng tắm. Đôi chân thon dài cân xứng so với cánh tay còn đẹp hơn nhiều
Nghĩ đến cảnh Tống Tương lúc leo núi vô cùng thoải mái, quyết tâm muốn học võ của Ngu Ninh Sơ càng kiên định hơn.
Tắm rửa xong, Tống Tương thay xong thường phục và muốn trở về Mặc Hương đường.
Ngu Ninh Sơ tiễn nàng ấy đến Đông viện bên kia xong mới mang theo nha hoàn trở về, cũng không có tới gần Mặc Hương Đường.
“Ca ca, muội đã trở về.”
Tống Tương bước chân quen thuộc đi vào thư phòng huynh trưởng.
Tống Trì đang đọc sách thấy thần thái sáng láng của muội muội liền buông sách xuống hỏi: “Võ tiên sinh, hôm nay dạy học thế nào rồi? ”
Buổi sáng trước khi muội muội xuất phát đã nói muốn đi Bích Ngô Đường dạy võ cho Ngu Ninh Sơ.
Tống Tương nhấp một ngụm trà rồi mới cười trả lời: “A Vu muội muội nhìn thì yếu ớt nhưng kỳ thật lại là một mầm non triển vọng để luyện võ. Lần đầu tiên đã có thể hạ thắt lưng xuống đến cùng. Càng khó có được chính là tinh thân không sợ khổ sợ khó của muội ấy, không giống Minh Y biểu tỷ đến ép chân còn chưa học xong đã bỏ chạy. ”
Tống Trì khó có thể tưởng tượng được hình ảnh Ngu cô nương hạ thắt lưng nhưng đối với câu miêu tả “không sợ khổ sợ khó” thì ngược lại vô cùng tin tưởng.
Đêm Trung thu nàng dù bị sốt cao đến vậy nhưng vì đang ăn nhờ ở đậu mà cố nhịn xuống không cho người báo lên và mời đại phu nữa cơ mà.
“Luyện võ phải chú ý tập từng bước. Muội phải giữ chừng mực không thể quá vội vàng rồi làm muội ấy bị thương.” Tống Trì không yên tâm nói.
Tống Tương hừ nói: “Ca ca yên tâm, muội sẽ tùy theo khả năng của muội ấy để dạy. ”
Ngày hôm sau Tống Trì dậy sớm luyện kiếm, vừa mới tập xong một chiêu thì thấy muội muội mặc võ phục đi từ hành lang bên kia đi lại đây theo sau là Bình Nhi vừa đi vừa ngáp.
Tống Trì thu kiếm lại nhìn muội muội.
Tống Tương nói: “Muội có hẹn A Vu cùng nhau đi hoa viên tập thể dục chừng nửa canh giờ sẽ trở lại. ”
Tống Trì liền tiếp tục luyện kiếm.
Chủ tớ Tống Tương một đường đi tới cửa vào hoa viên Hầu phủ liền thấy Ngu Ninh Sơ và Vi Vũ đã chờ ở chỗ này.
“Đi thôi, chúng ta trước tiên chạy bộ một vòng quanh hoa viên làm nóng người cái đã.”
Ngu Ninh Sơ lúc này còn không rõ chạy một vòng có ý nghĩa gì.
Các nàng xuất phát từ giữa chạy về phía đông hoa viên, mới chạy xong đoạn đường Ngu Ninh Sơ liền cảm thấy không chịu đựng nổi, đứng dựa vào thân cây thở hồng hộc.
Tống Tương là một sư phụ vô cùng khoan dung, thấy Ngu Ninh Sơ như vậy bèn đi qua vừa dắt tay nàng vừa nói:” Sau khi chạy, muội nên chậm rãi đi bộ mới tốt. “
Cứ như vậy, hai người đi một hồi chạy một hồi rốt cuộc cũng hoàn thành toàn bộ quãng đường quanh hoa viên.
Cuối cùng, Ngu Ninh Sơ lại bị Tống Tương kéo đến trong đình hóng mát bên hồ sen.
Ngu Ninh Sơ vừa vào đình liền yếu ớt ngồi vào ghế dựa, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn thoa son.
Tống Tương nhìn về phía đông thấy mặt trời mới vừa ló dạng, giờ này Thẩm Minh Y, Thẩm Minh Lam có thể vẫn đang say giấc nồng.
Vi Vũ bưng nước trà đưa đến trước mặt Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ ừng ực uống liền hai chén.
Nghỉ ngơi hòm hòm, Tống Tương bắt đầu hướng dẫn Ngu Ninh Sơ luyện tập và sửa chữa các động tác còn chưa đúng mà hôm qua đã học.
Lúc này đây, Ngu Ninh Sơ mới cảm giác được sự tiến bộ của bản thân.
Hôm qua, lúc mới học, mỗi động tác đều khiến gân cốt nàng kêu gào, hôm nay nàng lại có thể vừa chạy bộ giãn gân cốt vừa làm những động tác này, vậy mà lại cảm thấy không quá sức.
“Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Có người kiên trì cùng mình luyện võ, Tống Tương thật sự rất cao hứng.
Hai người sóng vai đi về phía cửa hoa viên, vòng qua một mảng hoa chợt thấy dưới khóm trúc xanh bên cạnh cửa bán nguyệt phía trước có một thân ảnh thon dài cao ngất đang đứng.
“Ca ca, sao huynh lại tới đây? ” Tống Tương mừng rỡ hỏi.
Tống Trì cười nói: “Huynh thấy muội đi đã lâu mà chưa về nên đến đây đón muội. ”
Ca ca quan tâm nàng như vậy, trong lòng Tống Tương ấm áp.
Ngu Ninh Sơ chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, tuy rằng chưa soi gương nhưng trải qua một buổi sáng giày vò như vậy, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bản thân chật vật thế nào.
“Trì biểu ca.” khoảng cách gần, Ngu Ninh Sơ cùi đầu hành lễ với Tống Trì.
Trong mắt Tống Trì, nàng mặc một bộ trang phục luyện công màu trắng giống như muội muội. Vì không muốn ảnh hưởng đến việc tập luyện, nàng còn đem toàn bộ mái tóc dài đen nhánh buộc lên giống như kiểu nam tử, để lộ chiếc cổ thon dài. Luyện lâu như vậy, búi tóc không lỏng lẻo, mái tóc dài trước trán cùng hai bên tai đều bị thấm ướt mồ hôi, dán lên da thịt ửng hồng.
Ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu lên khiến hai má cô đỏ bừng giống như một đóa hoa mới nở trong bụi cỏ xanh biếc, trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương trong suốt.
“Tập võ rất dễ bị thương mà đâu cũng là lần đâu A Tương chỉ dạy người khác. Thân thể biểu muội có bị ảnh hưởng gì không? ” Ánh mắt Tống Trì ôn hòa hỏi.
Ngu Ninh Sơ lắc đầu, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi: “Cữu mẫu đang chờ muội trở về, muội xin phép đi trước. ”
Nói xong, lần đầu tiên Ngu Ninh Sơ phải nói lời tạm biệt trước với Tống Tương rồi mang theo Vi Vũ bước nhanh rời đi.
Tống Tương thấy vậy, lộ ra một nụ cười với ý nghĩ quả nhiên là như thế.
“Cười cái gì?” Tống Trì thu hồi tầm mắt, hỏi.
Tống Tương: “Muội cười A Vu quá nhát gan, A Vu nhìn thấy ca ca chỉ hận không thể trốn thật nhanh.”
Tống Trì thầm nghĩ, nàng đâu phải nhát gan mà rõ ràng là không muốn dây vào.
------oOo------