Chương 15: Sự tình khẩn cấp, xin thứ lỗi.

Edit: Jena-An

Beta: KaoEva

“Cô nương nên dậy rồi, hôm nay là ngày lễ tết, tất cả mọi người đều đi Vinh An Đường dùng điểm tâm.”

Có người nhẹ nhàng đẩy nàng, Ngu Ninh Sơ miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy Hạnh Hoa và Vi Vũ đang canh giữ bên giường, cửa sổ phía nam tuy rằng đóng lại nhưng cũng có thể nhìn thấy trời đã sáng.

Ăn Tết…

Đúng rồi, hôm nay là ngày 15 tháng 8, Tết trung thu.

Ngu Ninh Sơ chống giường ngồi dậy.

Vi Vũ cẩn thận đánh giá sắc mặt của nàng, có chút lo lắng: “Cô nương có phải chỗ nào không thoải mái hay không? ”

Ngu Ninh Sơ nghĩ đến tối hôm qua lúc lên Triều Nguyệt Lâu bị đổ mồ hôi còn hóng gió lạnh một hồi lâu, thân thể mềm nhũn vô lực, sợ là bị cảm lạnh.

“Không có việc gì, chỉ là chưa ngủ đủ mà thôi.” Ngu Ninh Sơ cười cười,sai Hạnh Hoa rót chén nước ấm.

Hôm nay trong Hầu phủ trên dưới đều vui mừng, nếu vì nàng mà phải mời lang trung thì thật quá xúi quẩy.

Ngu Ninh Sơ không muốn làm cho mọi người cảm thấy khó chịu.

Bị cảm lạnh thôi, uống thêm chút nước ấm có lẽ khí lạnh sẽ bị khu trừ.

Hạnh Hoa mang nước đến, Ngu Ninh Sơ uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống liên tục hơn nửa chén, quả nhiên khí lực khôi phục được một chút.

Lúc chải đầu, Ngu Ninh Sơ cố ý bảo Vi Vũ lấy hộp son phấn Nhị phu nhân ban tặng, theo thứ tự là hoa quế, hoa nhài, hoa anh đào, hoa hồng, mỗi loại hương hoa lại chia làm hai hộp, một hộp chỉ là kem dưỡng ẩm, một hộp còn có thành phần son phấn có thể tăng lên khí sắc .

Ngu Ninh Sơ nhìn gương mặt có chút tái nhợt của mình trong gương, chọn son phấn hương hoa quế thoa lên, hai má ửng hồng trông tươi tắn hẳn.

Ngu Ninh Sơ rất hài lòng đi tụ họp với cùng biểu tỷ Thẩm Minh Lam.

Sau khi ăn điểm tâm, hai biểu tỷ muội nắm tay nhau đi dạo hoa viên Hầu phủ. Thẩm Minh Y rõ ràng còn đang tức giận vì chuyện tối hôm qua, không có đi cùng các nàng, ngược lại Thẩm Mục, Thẩm Khoát, Thẩm Dật, Tống Tương gia nhập cùng. Mọi người ngồi trong lương đình, ăn điểm tâm uống trà nói chuyện phiếm, đông người náo nhiệt. Buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Giữa trưa lại có một bữa tiệc thịnh soạn, thân thể Ngu Ninh Sơ không khỏe nên chẳng có khẩu vị gì, cố gắng ăn no bảy phần.

Rốt cục lúc trở lại Bích Ngô Đường, Ngu Ninh Sơ lau mặt xong liền bảo bọn nha hoàn lui ra, một mình uống liên tục hai chén nước ấm, ngã ở trên giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này suýt nữa ngủ thẳng đến hoàng hôn, lúc tỉnh lại đầu óc choáng váng, tay dán lên trán mình thấy hơi nóng .

Ngu Ninh Sơ rất sầu, lúc nào sinh bệnh chẳng được, cứ phải nhằm vào lúc này.

Kể cả muốn mời lang trung, cũng phải cố nhịn cho qua đêm nay.

Thừa dịp bọn nha hoàn còn chưa tiến vào, Ngu Ninh Sơ xuống giường, chậm rãi ở trong phòng đi dạo hai vòng để cho quen với cảm giác mệt mỏi này, có lẽ cũng không sao.

Chờ Vi Vũ tiến vào, Ngu Ninh Sơ lấy lý do đắp chăn quá nóng, thành công che dấu sắc mặt ửng đỏ.

Tiệc tối được đặt tại chính viện.

Trên bàn có đặt sẵn cái nồi đồng chưng thịt đặt trên bếp, than bên dưới vẫn còn đỏ lửa, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến khuôn mặt Thẩm Minh Y, Thẩm Minh Lam, Tống Tương đều đỏ bừng. Sắc mặt ửng hồng do bệnh của Ngu Ninh Sơ ngược lại cũng trở nên tự nhiên, chờ mọi người ăn uống tận hứng rời khỏi sảnh đường đi đến hoa viên chuẩn bị nghe kịch, may nhờ bóng đêm che dấu nên ai cũng nhìn không ra sự khác thường của Ngu Ninh Sơ.

Gánh hát được dựng ở trong Hầu phủ bên cạnh hồ thuỷ tạ. Bàn ghế bên trong đều đã được bày biện xong xuôi. Các trưởng bối ngồi ở hàng đầu tiên còn các tiểu bối ngồi ở phía sau, bởi vì đều là người một nhà, nam nữ ngồi chung không có bày bình phong ngăn cách.

Muốn đến nhà thủy tạ còn phải đi một đoạn xa, Thái phu nhân hỏi Nhị phu nhân Tống thị: “Sao không gặp Tử Uyên? ”

Tử Uyên là tên chữ của Tống Trì.

Tống thị nói: “Hắn vẫn không thích nghe cái này. ”

Thái phu nhân ừ một tiếng, nhìn đám tiểu bối bên này cũng phát hiện thiếu hai tôn tử, lại hỏi: “Dật ca nhi, Khoát ca nhi đâu rồi? ”

Thẩm Trác nói: “Tam đệ, Tứ đệ tối hôm qua chơi còn chưa đã. Hôm nay lại đi ngắm hội đèn l*иg rồi ạ ”

Thái phu nhân không hỏi nữa.

Ngu Ninh Sơ trong lòng khẽ động, hôm qua biểu ca nói sẽ thay nàng đoạt con tiểu long thêm một lần nữa. Tối nay ra ngoài, sẽ không phải chỉ vì việc này chứ?

Đoàn người chậm rãi đi trong chốc lát cũng đến nhà thủy tạ.

Đám chủ tử lần lượt ngồi xuống. Nha hoàn đi theo ngồi vào ghế con phía sau khi nào chủ tử có phân phó các nàng liền tiến đến hầu hạ ; nếu không có việc gì, các nàng cũng có thể xem kịch một lát.

Mấy nữ hài tử như Ngu Ninh Sơ ngồi ở giữa, phía trước là các trưởng bối, phía sau là Thẩm Trác, Thẩm Mục.



Lúc Ngu Ninh Sơ ăn cơm đã cảm thấy nóng, bây giờ lại bắt đầu thấy lạnh. Bên hồ gió nhẹ thổi qua rất khoan khái, chỉ là do Ngu Ninh Sơ bị bệnh không chịu nổi nên ngồi được một lúc liền trùm mũ lên.

“A Vu lạnh sao?” Thẩm Mục quan tâm hỏi.

Ngu Ninh Sơ lắc đầu: “Không lạnh, chỉ là lo bị cảm. ”

Thẩm Mục săn sóc di chuyển ghế dựa, ngồi ở bên trái Ngu Ninh Sơ, lợi dụng thân thể của mình thay tiểu biểu muội chắn gió.

Thẩm Trác cũng dừng một chút rồi dời đến bên cạnh Thẩm Mục.

Vở kịch bắt đầu không bao lâu thì Ngu Ninh Sơ cảm thấy đứng ngồi không yên, chỉ muốn được nằm trên giường ngủ một giấc.

Màn kịch đầu tiên kết thúc, nghỉ ngơi một lúc, màn thứ hai lại bắt đầu.

Giọng hát sáng như châu trong như ngọc rót vào tai Ngu Ninh Sơ lại như tra tấn. Nàng thật sự không kiên trì nổi nữa.

“Biểu tỷ, muội muốn về phòng trước.” Ngu Ninh Sơ dựa vào Thẩm Minh Lam nói.

Thẩm Minh Lam: “A Vu không thích nghe sao? ”

Ngu Ninh Sơ nhẹ giọng đáp: “Không phải, có thể là do lúc nãy muội ăn nhiều thịt nên giờ bụng không thoải mái lắm . ”

Thẩm Minh Lam đã hiểu, biểu muội muốn trở về đi nhà xí.

“ Bên này cũng có tịnh phòng, ta dẫn muội đi nhé?”

“Không cần, muội muốn về nằm một lát”

Thẩm Minh Lam không kiên trì nữa.

Ngu Ninh Sơ lại cáo từ với Thẩm Mục , Thẩm Trác bên cạnh rồi lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, không có kinh động các trưởng bối đang nghe kịch ở phía trước

Vi Vũ đi lên đỡ lấy Ngu Ninh Sơ.

Thẩm Trác quay đầu lại, nói với Vi Vũ: “Hầu hạ cô nương thật tốt. ”

Vi Vũ hành lễ, một tay cầm đèn, một tay đỡ Ngu Ninh Sơ rời đi.

Thẩm Minh Y cau mày nhìn nàng, luôn cảm thấy Ngu Ninh Sơ là bởi vì Tống Trì không có ở đây nên mới cảm thấy kịch nhàm chán.

Ngu Ninh Sơ chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng, nàng thậm chí chẳng chú ý tới việc Tống Trì có ở nhà thủy tạ hay không

Cố gắng chống đỡ lâu như vậy, cảm giác đầu ngày càng váng vất. Rời khỏi thuỷ tạ không lâu, thân thể Ngu Ninh Sơ nghiêng đi.

Vi Vũ sợ hãi, vội vàng đỡ lấy nàng. Vừa chạm đến, Ngu Ninh Sơ trực tiếp ngã thẳng vào lòng nàng.

“Cô nương, cô nương làm sao vậy?” Vi Vũ mới chỉ mười sáu tuổi, mặc dù có thể đỡ Ngu Ninh Sơ nhưng bước chân cũng dần bất ổn.

“Không có việc gì, đừng kinh động người khác, đỡ ta trở về phòng đi, ta muốn ngủ.” Mồ hôi đầm đìa, Ngu Ninh Sơ thấy lạnh.

Vi Vũ rốt cục phát hiện sự tình không đúng lắm. Một tay sờ trán chủ tử, nóng đến mức doạ người

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ phía sau cây cổ thụ xuất hiện. Ngu Ninh Sơ vô lực nhìn sang, không ngờ là Tống Trì.

Ánh trăng soi sáng, hắn mặc một bộ cẩm bào tối màu, cao lớn mà đứng, như tài tử phong lưu phóng khoáng bước ra từ sân khấu kịch.

Ngu Ninh Sơ ý bảo Vi Vũ không cần để ý tới hắn, đi nhanh đi.

Vi Vũ rất hoảng hốt, cô nương bị bệnh như vậy sao có thể không mời lang trung.

“Trì công tử, cô nương chúng ta bị sốt, ta đi không được, ngài giúp chúng ta truyền lới cho Tam phu nhân một tiếng, được không?” Vi Vũ lo lắng nói.

Tống Trì đã đến gần, chỉ thấy Ngu Ninh Sơ giống như một sợi dây leo bị gió tàn phá, suy yếu tựa đầu vào vai Vi Vũ, mũ trùm nghiêng xuống cơ hồ là che hết toàn bộ khuôn mặt.

Không đợi hắn đáp ứng, dưới mũ truyền đến thanh âm yếu ớt nhưng lại quật cường: “Đừng kinh động cữu mẫu, ta ngủ một giấc là được”.

Vi Vũ hầu hạ cô nương hai ngày, hiểu được băn khoăn của nàng, chua xót nói: “Thân thể quan trọng hơn, cô nương cũng đừng khách khí, Tam phu nhân thương ngài, tuyệt đối không muốn nhìn thấy ngài xa lạ như vậy đâu. ”

Ngu Ninh Sơ lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Sáng mai nói sau. ”

Vi Vũ nhìn về phía Tống Trì.

Tống Trì nhíu mày, đi tới trước mặt chủ tớ, bỗng nhiên nói: “Sự tình khẩn cấp, xin thứ lỗi.”

Ngu Ninh Sơ mê man, còn chưa hiểu được ý tứ của hắn thì mũ trùm đầu đột nhiên bị người xốc lên. Tầm nhìn bừng sáng.



Nàng bất lực ngước mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Tống Trì dưới ánh trăng, nhìn thấy hắn đưa tay…

Xúc cảm mát lạnh như ngọc rơi xuống trán nàng.

Nàng theo bản năng muốn phát cáu thì bỗng dưng tay phải bị hắn kéo lên, năm ngón tay linh hoạt đẩy cổ tay áo của nàng ra, rồi bóp bên trên cổ tay nàng.

Nàng tức giận đến mức trợn tròn mắt

Tống Trì coi như không nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng, chẩn mạch xong liền buông tay ra, vừa trùm mũ che đi khuôn mặt ửng hồng diễm lệ của nàng, vừa không cảm xúc nói: “Nơi này cách tam phòng ít nhất hai khắc đồng hồ đi đường. Chủ tớ hai người chậm rãi di chuyển, nhất định sẽ không kinh động người bên ngoài.

Biểu muội không ngại, ta có thể đưa muội trở về, nếu muội không để ta đưa về thì ta lập tức đi báo cho Tam phu nhân, sớm mời lang trung thay muội chẩn trị. ”

Ngu Ninh Sơ cái nào cũng không chọn.

“Không phiền công tử, công tử chỉ cần coi như chưa từng thấy qua chúng ta là được.” Nàng dùng sức bóp lòng bàn tay mình, đầu óc hỗn độn khôi phục một tia thanh tỉnh rồi định lôi kéo Vi Vũ tiến về phía trước.

Vi Vũ bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh hơn.

Tống Trì còn đang hồi tưởng lại cách xưng hô của tiểu cô nương đối với hắn, công tử.

Khi huynh muội Thẩm gia còn ở đây, nàng còn có thể khách khí gọi hắn Trì biểu ca, hiện tại trái phải không có người, nàng thế nhưng trực tiếp gọi hắn là công tử.

Tối hôm qua lần đầu tiên gặp, hắn liền phát hiện cô nương này không thích mình, đêm nay gặp lại, sự thật đã được chứng minh.

Tống Trì không biết mình đã trêu chọc gì nàng, nhưng nàng đã bệnh thành như vậy rồi lại quá bướng bỉnh, hắn thực sự không thể

ngồi yên mặc kệ.

“Chờ một chút.”

Vi Vũ theo bản năng quay đầu lại.

Tống Trì đảo qua, chỉ vào cây hoa cao nhất cách đó không xa nói: “Trước khi kịch tan, ngươi tới nơi này lấy thuốc. Cẩn thận một chút sẽ không có người biết. ”

Vi Vũ nhớ kỹ: “Đa tạ Trì công tử. ”

Kế tiếp, nàng một hồi đỡ rồi một hồi thì cõng, cuối cùng dưới tình huống không khiến người ta hoài nghi đưa Ngu Ninh Sơ trở lại Bích Ngô đường.

Ôn ma ma còn chưa ngủ, nhìn thấy Ngu Ninh Sơ bệnh thành như vậy, đau lòng không thôi.

Ngu Ninh sơ liếc nhìn Vi Vũ, nói dối rằng: “Lúc ta trở về, gặp được đại biểu ca, hắn đã biết tình cảnh của ta, sẽ lặng lẽ mua thuốc đưa tới. ”

Mẫu thân cùng Tống gia dây dưa không rõ, nàng không muốn Ôn ma ma lại lo lắng nàng lặp lại vết xe đổ.

Ôn ma ma thở dài nói: “Đã kinh động đại công tử.Chuyện lần này coi như xong nhưng về sau nếu lại không thoải mái thì không thể cố gắng chịu đựng như vậy. ”

Ngu Ninh Sơ nằm trên giường, ngoan ngoãn gật đầu.

Vi Vũ nghe động tĩnh bên nhà thủy tạ, ước chừng thời gian không sai biệt lắm; rồi lấy lý do Ngu Ninh Sơ rơi mất khăn tay phải đi hoa viên tìm kiếm. Sân khấu còn chưa tan, nàng cũng không có gặp được người hầu nào, thấp thỏm bất an tìm đến được gốc cây hoa kia. Quả nhiên nhìn thấy một gói thuốc, bị một ít lá rụng khéo léo che khuất.

Vi Vũ nhanh chóng lấy bao thuốc, vội vàng trở về Bích Ngô Đường.

Ôn ma ma nói dối là dược liệu dự phòng mang từ Giang Nam tới, tự mình vào phòng bếp sắc thuốc.

Sau khi uống một chén canh thuốc nóng hổi xuống bụng, Ngu Ninh Sơ chậm rãi lâm vào ngủ say.

Ôn ma ma trông chừng nàng suốt một đêm.

Phương thuốc hiệu nghiệm, sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Ninh Sơ tuy rằng vẫn còn mệt mỏi nhưng trán đã không còn nóng.

“May mà có đại công tử, bằng không thật sự sốt một đêm liền, cô nương chắc sốt thành ngốc mất.” Ôn ma ma trong lòng còn sợ hãi.

Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại, trước mắt lóe lên khuôn mặt Tống Trì.

Lúc này nhớ lại cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên tối hôm qua như một giấc mộng không chân thật chút nào.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

A Vu: Có lẽ đó chỉ là một giấc mộng.

Tống Trì: Là thật, đừng hòng quỵt nợ.

------oOo------