Chương 8:

Mỗi lúc phải chờ đợi điều gì thì thường đều cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, Tô Anh đã lâu chưa mong đợi điều gì như lúc này, nàng ngồi ghế chờ bình minh, trong sáng sớm yên tĩnh, hào hứng trong nàng cũng đã qua chút ít, nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian như đang trôi chậm lại, cảm giác rất khó chịu.

Lục Xung vốn định ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt lại, dù nằm tư thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu, cặp mắt phượng đen láy sâu hun hút mở ra.

Lục Xung ngồi dậy, co một chân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, khẽ nheo mắt rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài, chiếc áo choàng màu trắng trên người hơi hở ra, lộ ra bộ ngực rắn chắc, mạnh mẽ cùng băng gạc quấn quanh eo và bụng hắn. Hắn không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm, điều này khiến một nam nhân ở độ tuổi này trở nên nguy hiểm lại hấp dẫn mê người.

Tô Anh đưa lưng về phía Lục Xung, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đưa tay sờ sờ cổ, lấy tấm chăn choàng lên người.

Thầm nghĩ, mặc fud đang là mùa hè nhưng giờ này vẫn có chút lạnh.

Trời vừa tờ mờ sáng, dần dần từng tia sáng chiếu vào trong phòng, Lục Xung nhìn, vô thức khẽ “hừ” một tiếng.

Tô Anh nghe thấy âm thanh không nặng cũng không nhẹ, bỗng sửng sốt quay đầu cẩn thận vén màn lên, đối diện với ánh mắt hung dữ của Lục Xung.

Tô Anh chột dạ, cười cười lấy lòng hắn: “Huynh ngủ tiếp đi!”

Lục Xung thật không thể không nghi ngờ là nàng cố ý làm vậy.

Mặt trời dần dần lên cao, cả hai trở về phòng mình chuẩn bị, tắm rửa và dọn dẹp trước khi xuống núi.

Một người ở căn phòng phía đông, người còn lại ở phòng chính, không ai làm phiền ai, nhìn qua khá là hài hòa.

Chỉ là Tô Anh mím môi không dám nói lời nào, bởi vì sợ Lục Xung sẽ đánh người.

Tô Anh chia mái tóc dài của mình thành ba lọn, muốn tết bím như bình thường, nàng đưa tay lên thì có chút do dự.

Khẽ cắn môi, xõa tóc ra, búi hết tóc ra sau đầu rồi mở ngăn kéo của hộp trang điểm.

Hộp trang điểm có hai ngăn kéo trên và dưới, trong ngăn kéo nàng mở ra có hai trâm cài tóc, một đôi vòng vàng quấn lụa đỏ.

Tô Anh lấy trâm cài có bông hoa nhỏ màu trắng hồng, rồi nhẹ nhàng ghim lên tóc mai, rồi nghiêng người về phía chiếc gương đồng của hộp trang điểm, thiếu nữ nhỏ trong gương chợt lóe lên đôi mắt thẹn thùng, hai má ửng hồng, đôi môi vô thức nở một nụ cười mà đến nàng cũng không nhận ra.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Tô Anh ngước mắt lên, trên màn cửa sổ hiện lên một bóng người cao lớn, Lục Xung hỏi:“Xong chưa?”

Tô Anh gật gật đầu rồi nhận ra người bên ngoài không thể nhìn thấy nàng, thế là nhanh chóng lên tiếng đáp lại:“Ta ra đây.”

Tô Anh đóng hộp trang điểm lại, đứng dậy, chạy ra ngoài, được nửa chừng dừng chân quay lại.

Nàng mở ngăn còn lại của hộp trang điểm, ngăn này trông đầy đặn hơn ngăn vừa rồi, bên trong có không quá hai mươi văn tiền.

Tô Anh nhanh chóng lấy một nửa bỏ vào trong túi, đựng chung với số bạc mà Lục Xung đưa cho nàng, rồi để túi tiền ở bên hông, vén tay áo sờ sờ lấy túi tiền rồi mới đi ra ngoài.

Lục Xung nhàn nhã dựa vào cột gỗ, đưa lưng về phía cửa, hai tay khoanh lại, dùng ngón trỏ mảnh khảnh gõ gõ lên cánh tay.

Nghe thấy động tĩnh, hắn quay lại. Một khuôn mặt nhỏ tươi sáng hiện ra, Lục Xung nhìn thoáng thấy sự khác biệt giữa so với bộ dàng thường ngày của nàng. Với một bông hoa nhỏ cài bên đầu làm nàng trông dịu dàng và thướt tha hơn.

Lục Xung há mồm quên mất muốn nói cái gì.

Mặt Tô Anh đột nhiên đỏ bừng khi nhìn thấy hắn, ngón tay lén lút nắm tay áo, thì thào nói:“Chúng ta đi thôi.”

“Ừm. Đi!” Vẻ mặt Lục Xung bình tĩnh, giọng điệu ung dung, nhưng thật ra nhip tim đã dần dần đập nhanh hơn trước, làm hắn không cách nào ngăn cản nổi.

Hai người lúc đầu vẫn đi cạnh nhau, nhưng dần dần, Lục Xung bước chậm lại, đi sau Tô Anh.

Hắn nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ trên đầu nàng, rồi ánh mắt chuyển qua gò má của nàng. Gương mặt Tô Anh vốn đã trong sáng, thanh thuần nay lại càng thêm dịu dàng, xinh đẹp hơn thường ngày.

Cảm giác có ánh nhìn ở phía sau, Tô Anh lúng túng siết chặt ngón tay, lông mi khẽ run, cuối cùng nàng dừng lại quay người hỏi.

"Chu Huyền Diễm, sao huynh lại đi chậm về sau vậy?"

Lục Xung đỏ mặt, hắn ỷ nhờ vào nước da che dấu được ngại ngùng trên má, không chút chột dạ, tự tin nói: "Đi! Ta vốn dĩ không biết đường đi, nên vô thức đi chậm lại theo sau nàng thôi."

Tô Anh nghẹn một chút, không biết nên nói sao, đưa ngón tay chỉ khoảng cách giữa hai, nói : "Vâng, nhưng cũng không cần cách xa như thế đâu.”

Tô Anh nói: “Ta muốn đi cùng cơ.”

Khóe môi Lục Xung nhếch lên cười một tiếng, đôi lông mày nhướng lên, vẻ mặt chiều theo ý nàng, tiến lên một bước đến bên cạnh Tô Anh, vô tình chạm vai.

“Thế này được rồi chứ?”

Lục Xung bất lực lắc đầu, thất là dính người!

Hắn nói câu này như thể Tô Anh ép đi cùng ý, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không biết chính xác là không ổn chỗ nào, đôi mắt trong veo có chút bối rối.

Sáng sớm, không khí trên núi rất trong lành, hít một hơi thật sâu, khiến cả người đặc biệt sảng khoái.

Nhưng mặt trời lên cao, một lúc sau đường núi dần dần có chút khó đi, phải đi qua một đoạn đường mòn dài mới bắt đầu xuống núi được.

Tô Anh nhìn Lục Xung nghiêng người, có chút lo lắng hỏi: “Huynh không sao chứ? Có ảnh hưởng đến vết thương không?”

Nàng thở dài trong lòng bắt đầu hối hận.

Lục Xung nghe xong không nói lời nào, mà đưa tay đề đầu nàng: "Chậc! Nhìn đường đi."

Tô Anh cảm giác trên đầu có chút nặng, ngẩn người: "... Hả?"

"Đi đường núi thì không nên ngẩn ngơ như thế! " Lục Xung nghiêm túc giáo huấn," Vết thương của ta đã đỡ rồi! Không có chuyện gì đâu. "

Lục Xung mạnh miệng nói.

“Ừm, ta đã đi con đường này nhiều lần rồi, đừng lo lắng ta không bị ngã đâu.” Tô Anh rụt cổ, thoát khỏi bàn tay hắn.

Lục Xung: ...

Nhìn lướt sắc mặt của nàng, thấy hai má bĩu ra, biểu cảm căng thẳng như đang nói với người khác rằng nàng đang rất nghiêm túc.

“Từ đây xuống núi vẫn còn lâu, đi từ chợ vào kinh thành cũng phải mất hơn một giờ đồng hồ!” Miệng Tô Anh lúc đóng lúc mở, nói không ngừng.

Vết thương Lục Xung bỗng đau nhức, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mong chờ của nàng, hắn không biết phải làm sao, đành cố nén không làm kinh động đến nàng.

Lục Xung liếʍ môi, được rồi, cố làm một nam nhân tốt vậy!

Nhìn vào búi tóc bị hắn làm rối lên, xoa xoa lòng bàn tay rồi chạm vào nó, chậm rãi nói: “ Tô Anh Anh , búi tóc của nàng hình như bị ta làm rối rồi!” Đôi mắt Tô Anh đột nhiên mở to, nhìn hắn, như để xác nhận lời hắn nói là thật, rồi nhanh chóng đưa tay lên sờ mái tóc, có vài sợi tóc xoăn ngắn hơi xõa ra.

Lục Xung ngẩng đầu, nhếch môi cười.

Sau khi cười đủ, thì tính nhìn xem nàng có hoảng loạn hay không, nhưng thay vào đó nàng dùng năm ngón tay chải chải lại mái tóc một cách có trật tự.

Vì đưa tay lên cao để chỉnh tóc, nên tay áo của nàng bị tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng, trên cổ tay có mang một sợi dây bện màu đỏ.

Lục Xung hơi nghiêng người, muốn nhìn kỹ hơn, thì Tô Anh liền bỏ tay xuống, kéo tay áo lại, đưa tay chặn lấy người hắn, quay đầu lại nói: “Chu Huyền Diễm, huynh đừng chạm vào tóc của ta.”

Tô Anh bị hắn ngắt lời, nên quên mất lời trước đó muốn nói.

Lục Xung gật đầu, đưa tay giúp nàng chỉnh lại trâm cài trên đâu : “Được rồi!”

Tô Anh kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, bị ánh mặt trời chiếu, nháy mắt khuôn mặt nàng ửng hồng lên.

Đôi mắt của nàng cũng bị ánh mặt trời chiếu vào, vô thức cúi đầu, chớp chớp mắt, nước mắt không tự chủ được trào ra, nàng đưa tay lên xoa xoa cho bớt căng thẳng.

Da của Tô Anh vốn dĩ trắng trẻo, dưới ánh nắng khuôn mặt bừng đỏ của nàng lại càng rõ ràng hơn, Lục Xung không phải mù nên tất nhiên đã nhìn thấy.

Cánh tay cứng đờ, khựng lại.

Hắn cũng không ngờ mình giúp nàng chỉnh trâm cài hoa trên đầu, nhưng hắn nhìn thấy trâm cài bị lệch liền nghĩ thế nào thì liền làm thế đấy.

Lục Xung thản nhiên bỏ tay ra.

Nàng ấy có ngại không?

Nghĩ đến đây, Lục Xung đỏ bừng mặt, lòng bàn tay căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng, nhìn không được mà nhìn nàng một cái, như thế này, nàng cũng đáng yêu quá rồi!

Trên đường xuống núi, tâm trạng Lục Xung vui mừng phơi phới, như thể nhặt được mười vạn lượng vàng không bằng.

Tô Anh cảm thấy rất lạ, thỉnh thoảng nàng quay đầu lại nhìn hắn, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

Và khi nàng nhìn sang, Lục Xung lại vờ vô cảm, làm bộ đứng đắn, không nhìn nàng, nhưng trong lòng lại đang rất vui vẻ!

Xuống dưới chân núi, Tô Anh đến quán ăn để đưa bạc trước, bảo Lục Xung đợi nàng ở bên ngoài.

Khi Tô Anh bước ra không thấy Lục Xung, liền thắc mắc, cách đó không xa tiếng vó ngựa vang lên cho đến khi dừng lại trước mặt nàng.

Tô Anh nhích qua một bên nhường chỗ cho xe ngựa, nhìn quanh xem có cản đường người khác không, rồi ngoan ngoãn đứng đó chờ Lục Xung đến tìm.

Nàng sợ nàng rời đi, thì sẽ lạc mất Lục Xung.

Lục Xung nhìn nàng từ rèm xe ngựa, lẩm bẩm: “Ngốc!”

Hắn vỗ vỗ cỗ xe, bảo mã phu cho xe ngựa đến trước mặt nàng.

Tô Anh nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đậu trước mặt, chớp chớp mắt, thận trọng bước sang phải hai bước.

Kỳ lạ là chiếc xe ngựa này lại di chuyển theo hướng của nàng!!

Tô Anh kinh ngạc lùi lại, lưng dán vào tường, không tự chủ được căng thẳng tìm kiếm xung quanh.

Nàng thì thào: "Chu Huyền Diễm sao còn chưa trở lại!"

Giờ này trong chợ không có nhiều người, nên Tô Anh nắm chặt tay, tính quay vào quán ăn ngồi đợi Lục Xung.

Lục Xung thấy vậy, cũng không đùa nàng nữa, vén rèm, bước ra khỏi xe: "Tô Ahh Anh ! Nàng đi đâu vậy?"

Tô Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, quay lại, đôi mắt sáng rực nhìn Lục Xung: “Sao huynh lại ở trong đó!”

Thì ra đây là chiếc xe ngựa mà hắn tìm.

Lục Xung thấy Tô Anh ngây ngốc nhìn mình, nghiêng người, cúi lưng xuống, đưa tay ra trước mặt nàng, híp mắt cười, "Xin mời."

Tô Anh Anh thật là dính người!

-- "Sổ tay ghi chép của Lục Xung"

[C]Chương 9: Mua sắm

Tô Anh nhìn bàn tay của hắn, do dự một lúc, trong mắt hiện lên một tia bất định.

Lục Xung nhướng mày, “Chậc”, luồn bàn tay vào lòng bàn tay làng, nâng cao cánh tay để Tô Anh mượn sức: “Lên đi!”

Tô Anh ngoan ngoãn bước chân lên thanh gỗ của xe ngựa.

Lục Xung buông tay ra đỡ dưới khủy tay nàng, dùng sức đỡ lên rồi vén rèm xe cho nàng vào.

Mã phu tính qua mang thang gỗ qua cho hai người họ bước lên xe, nhưng chưa kịp làm gì thì người đã lên rồi, hắn cười lắc đầu, vị thiếu gia này thật là nóng nảy!

Mã phu cất thang gỗ đi rồi vung roi cưỡi ngựa.

Khi hai người vừa lên xe, Lục Xung ấn nàng băng ghế rồi nhét một túi giấy vào tay nàng.

Tô Anh ngồi vững vàng, nhìn túi giấy còn nóng hổi trên tay, mở ra thì thấy hai bánh bao thịt to, thơm mềm!

Ngửi mùi này, Tô Anh ứa nước miếng, đôi mắt tròn xoe sáng lên, nàng nhìn Lục Xung :"Cái này, cái này..."

"Mau ăn đi!" Lục Xung ngồi đối diện thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, khóe miệng cong lên, thúc giục.

Tô Anh lắc đầu, đưa bánh bao về phía hắn, thì thầm: “Huynh ăn đi, ta không đói.”

Vì vốn tính toán đi sẽ mất rất nhiều thời gian, nên tối qua Tô Anh đã làm một ít bánh trôi để cả hai dùng bữa trước khi khởi hành.

“Bảo nàng ăn thì nàng cứ ăn đi.” Lục Xung lạnh mặt, không vui nói.

Nhưng bắt gặp ánh mắt long lanh của nàng, hắn chậm rãi nói thêm: “Ta vừa ăn rồi. Cái này là mua cho nàng.”

“Chu Huyền Diễm, cảm ơn huynh.” Nghe xong, Tô Dĩnh nhẹ giọng nói

Lục Xung không nhanh không chậm, đáp: "Ừ."

Tô Anh gặm chiếc bánh bao to bằng nửa khuôn mặt của mình,

Ư ~ngon quá! Ngon chết mất! Tô Anh nheo mắt hài lòng.

Lục Xung liếc nhìn nàng một cái, dời tầm mắt đi, rồi một lúc sau lại nhìn nàng, trong lòng đột nhiên vui sướиɠ.

“Huynh thuê xe ngựa ở đâu thế?” Tô Anh ăn gần xong cái bánh bao mới nhớ, liền nuốt phần còn lại vào miệng, ngước mắt lên hỏi.

Lục Xung không ngờ nàng bỗng nhiên nhìn qua, lo lắng thu hồi ánh mắt, chột dạ xua xua tay nói, “Ở ngoài đường.”

Thật là phung phí, hôm nay ăn bánh bao lại ngồi xe ngựa. Tô Anh nghĩ chút bạc của nàng chắc chắn là không đủ để thuê một chiếc xe ngựa, nhưng nàng vẫn ngượng ngùng, cẩn thận thăm dò: "Hết bao nhiêu vậy?"

Nếu tính toán lộ phí thì một chiếc xe ngựa chở tám người, đi từ chân núi Nhạn Hàng đến cổng thành Tây Bình, mỗi người hết bảy mươi văn tiền.

Lúc đó cũng có hai người khác muốn thuê xe, dọc đường có thể đón thêm vài người nữa, nhưng mà chen chúc một đám người trên xe ngựa, Lục Xung đời nào đồng ý, hắn trực tiếp bao nguyên một chiếc xe.

Trong lúc bọn họ dạo chơi quanh thành, mã phu có thể đón khách tùy ý, nhưng cuối giờ chiều, hắn phải đón họ đúng giờ ở cổng thành.

Lục Xung tổng cộng đã tiêu một hai lượng bạc.

Lục Xung chột dạ, tránh ánh mắt nàng: "Không nhiều lắm. Được rồi, được rồi! Nàng ăn bánh bao của nàng đi, ta chợp mắt một lát!"

Nói xong, Lục Xung nhắm mắt lại.

Tô Anh ngượng ngùng gặm nốt bánh bao.

Xe ngựa chạy trên con phố lát gạch xanh, Tô Anh vừa ăn bánh vừa dựa vào cửa sổ, dùng ngón tay vén góc màn, vừa ăn bánh bao, vừa tò mò nhìn ra khung cảnh có chút thân quen, đôi lúc lại có chút xa lạ ở ngoài cửa sổ.

Nàng nhớ là có con đường này, nhưng đã quên nó trông như thế nào.

Lục Xung uể oải dựa vào thành xe định thần lại, một tia nắng chói chang chiếu vào trong xe, Lục Xung nhíu mày, nhướng mi, nhìn thấy mái tóc Tô Anh tùy ý quét qua vai nàng.

Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Anh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là bụi cây thông thường ở dọc đường, có gì đáng xem chứ.

Đôi môi mỏng của Lục Xung khẽ hé, vừa định trêu nàng, nhưng nhớ lại Tô Anh cứ mãi ru rú trong núi, thấy lạ cũng bình thường, nghĩ xong liền an phận ngậm miệng lại.

Tự giải thích trong lòng rằng hắn buồn ngủ nên không muốn nói chuyện.

Tô Anh nhìn một hồi rồi mới thả rèm xuống, xoay người lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Lục Xung, liền cố gắng giảm thiểu âm thanh hết sức có thể.

Xe ngựa dừng ở cổng thành để hai người họ đi bộ vào.

Hai bên cổng thành có binh lính canh giữ, hễ thấy người lạ mặt, hoặc có biểu hiện đáng ngờ liền lập tức bắt giữ.

Tô Anh nhớ lần trước ở hiệu thuốc, nàng tình cờ nghe Diệp Thanh tỷ tỷ nói mấy ngày nay thành Tây Bình có chút hỗn loạn do bị bọn người Hồ gây rối, bảo nàng ở trên núi cũng phải cẩn thận đề phòng.

Tô Anh tức giận nghĩ, bọn người Hồ này thật là càng ngàng càng quá đáng, rồi liếc nhìn Lục Xung thương cảm.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Xung kéo Tô Anh đi qua trạm canh gác, vào thành.

“Hàng của huynh bị cướp, vậy đã báo quan chưa?” Tô Anh ân cần hỏi.

Cổ họng Lục Xung nghẹn lại, tim đập mạnh, cơ thể căng thẳng, mồ hôi túa ra sau lưng, một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để che dấu.

Lục Xung tỉnh táo lại: “Ta lúc đó chỉ lo chạy trốn nên quên mất.” Tô Anh nghe thế càng thương xót hơn, không biết ông chủ của hắn có đối tốt với hắn không.

Chu Huyền Diễm thật đáng thương!

Thế giờ hắn phải làm sao?

Tô Anh không dám hỏi, khơi lại nỗi đau trong lòng hắn, khiến hắn lo lắng, hôm nay được ra ngoài vẫn nên bỏ qua mà chơi vui vẻ!

Thầy Tô Anh không hỏi thêm, Lục Xung bình tĩnh trở lại, tạm thời yên tâm! Trong lòng có chút áy náy, hắn nghĩ sau này sẽ giải thích với nàng!

Thành Tây Bình không lớn, đi bộ ngắn là đã tới trung tâm thành.

Quán xá hai bên đường đông đúc, tấp nập, tiếng hò hét, tiếng khóc, tiếng cười đùa, tranh cãi ồn ào.

Lục Xung ở cùng Tô Anh ở trên núi lâu ngày, bây giờ đứng ở khu náo nhiệt, cảm thấy có chút không quen.

Ánh mắt Tô Anh nhìn khắp nơi, trong mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn: “Huynh muốn đi đâu?”

Lục Xung đã tính toán trong đầu từ trước, nhìn quanh rồi kéo tay Tô Anh đi:“Để ta đưa nàng đi mua vài thứ.”

Giữa phố xá đông đúc, Tô Anh chật vật lướt qua đám người, mày khẽ cau lại, khuôn mặt cau có, đôi mắt chớp liên tục.

Lục Xung đột nhiên buông tay ra, trực tiếp choàng tay qua vai Tô Anh, ôm nàng vào ngực.

Tô Anh ngẩn người, hai vai áp vào l*иg ngực rắn chắc của Lục Xung, ngửi thấy mùi thuốc đắng trên người hắn. Nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy viền mắt cùng đôi môi xinh đẹp của Lục Xung.

Tô Dĩnh cúi đầu, chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, Lục Xung cũng y như vậy, lúc nãy hắn cúi đầu nhìn nàng nhưng may không bị nàng bắt gặp, hai má của hắn nóng bừng lên.

Cuối cùng hai người cũng đứng ở cửa một tiệm bán nội thất, Tô Anh mơ hồ đoán được Lục Xung định mua gì.

Lục Xung buông vai Tô Anh ra, vừa đem tay kia lau mồ hôi trong lòng bàn tay, vừa nói: “Đi!”

Hắn nghênh ngang đi vào trong tiệm.

Tô Anh không kịp ngăn lại.

Những năm gần đây, nhà nào không có tiền mua đồ đạc trong nhà thì tự làm lấy, còn nếu có chút tiền thì thuê các người làm cho, đến các gia đình trung lưu thì quanh năm cũng không có tiền mua được một bộ bàn ghế, tuy trên đường đông người nhưng ít ai vào cửa hàng nội thất.

Nhìn thấy hai người, chủ tiệm vội vàng tiếp đón.

Hai người bọn họ tuy trên người mang y phục đơn giản, bình thường. Nhưng lại có tướng mạo xuất sắc, nữ thì tuyệt sắc giai nhân, nam thì anh tuấn phóng khoáng, nhìn không giống như là người bình thường.

“Hai vị muốn xem gì ạ?” Chủ tiệm ân cần hỏi.

“Giường.” Nói thật, Lục Xung liếc mắt nhìn đồ đạc trong tiệm, không mấy hài lòng lắm.

Trong đầu chủ tiệm hiện lên hai từ: Mối lớn!

Người nọ duỗi tay, ý bảo Lục Xung đi sang dãy giường được bày ở phía tây cửa hàng: “Khách quan, mời qua bên này xem xem.”

Tô Anh đi theo sau.

"Đây là chiếc giường được làm bằng gỗ cao cấp ..."

"Đây, đây là do nghệ nhân cửa hàng của chúng tôi làm ..."

"Còn đây là chiếc giường được chạm trổ ..."

Lục Xung nghiêm túc đứng nghe, chủ tiệm thấy vậy mừng thầm liền chỉ đến một chiếc giường gần đó, ông nói: "Còn cái này, rộng khoảng sáu thước, vừa lớn lại vừa ổn định, người cùng phu nhân có thể ......hì hì"

Ánh mắt ông ám chỉ lời còn lại cho Lục Xung.

Lục Xung suýt nữa thì cáu lên, tai đỏ bừng: “Đừng nói nhảm!”

Hắn chột dạ liếc nhìn Tô Anh đang đứng ở sau, tai càng thêm nóng: Mẹ nó! Tên này chỉ biết nói năng vớ vẩn!

Lục Xung vội vàng đẩy chủ tiệm ra nơi khác.

Chủ tiệm cười nói: “Hai vị cứ từ từ thảo luận.”

Vốn dĩ không có chuyện gì, bỗng dưng nghe chủ tiệm nói như vậy, Lục Xung đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, liếʍ môi hỏi Tô Anh, “Tô Anh Anh, nàng thích chiếc nào? ”

Tô Anh không thích chiếc nào cả.

Nàng nhìn chủ quán đang nhìn trộm bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên kéo tay Lục Xung chạy ra ngoài.

Mặt Lục Xung nóng bừng lên, ánh mắt lóe một tia kinh ngạc, hắn không ngờ được Tô Anh sẽ chủ động nắm tay hắn, trong lòng mừng thâm, nhưng cũng giả bộ không có chuyện gì, ra vẻ có chút thiếu kiên nhẫn hỏi: "?? Tô Anh Anh, sao vậy, nàng chạy cái gì chứ?"

Đứng ở bên ngoài cửa hàng, Tô Anh thì thầm," Huynh không cần phải mua thêm một chiếc giường nữa đâu! "

" Tại sao không cần, chẳng lẽ cứ để nàng nằm trên chiếc ghế nhỏ đó? Còn để ta nằm giường bên trong. " Lục Xung nhướng mày.

“Ta ngủ đó vẫn ngủ ngon được mà một chút cũng không thấy khó chịu.” Trong Tô Anh ấm áp, cong cong đôi mắt, nhẹ nhàng nói với hắn.

“Không được!” Lục Xung không đồng ý, hắn không ngủ trên ghế, thì cũng không để cho Tô Anh ngủ ở đó.

Lục Xung tự mình quyết định: “Lấy cái giường lớn nhất nhé?”

Vừa nói ra liền muốn tự tát vào miệng mình, lập tức nói lại: “Chiếc được chạm trổ kia cũng khá tốt, có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Hay là lấy nó? "

Tô Anh lắc đầu, có chút nóng nảy nói:" Ta không cần! Giường đắt quá!”

“Nàng không cần thì ta cần, vậy là được rồi chứ.” Lục Xung vươn tay xoa xoa đầu nàng, cúi người nhìn nàng, "Nàng không cần lo lắng, ta có tiền mà, với cả hôm trước ta vừa tìm được tiền ở trong y phục bị rách."

Cho nên, Tô Anh Anh, nàng không cần phải tiết kiệm tiền cho ta.

"Nếu có tiền, thì huynh đi chuộc lại miếng ngọc bội đi! Hơn nữa huynh có ở mãi ở trên núi đâu mà mua về làm gì cho phí!" Tô Anh nghĩ, một ngày nào đó vết thương của hắn lành rồi, hắn sẽ phải rời đi thôi.

Sau khi nàng nói xong, xung quanh dường như yên tĩnh một lúc, Lục Xung sửng sốt một lúc.

“Hơn nữa, chúng ta sống ở trên núi, đường đi không thuận tiện, chuyển chiếc giường này lên đó cũng vất vả lắm.” Tô Anh nói.

Lục Xung không đáp lại nàng mà nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Tô Anh có chút tự trách, tự hỏi có phải mình nói quá rồi không, dù sao hắn cũng là vì muốn tốt cho nàng.

Tô Anh nhón chân vỗ vỗ vai hắn, an ủi.

"Trong bếp nhà ta còn vài tấm gỗ rất lớn. Nếu huynh không muốn ta ngủ trên ghế thì có thể làm cho ta một chiếc giường mà. Về nhà rồi làm cho ta một cái được không, không cần phải lãng phí tiền bạc như thế này đâu."

Lục Xung cúi xuống nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Tô Anh, đôi mắt nàng trong sáng không pha chút bụi trần nào nhìn hắn một cách chân thành.

Lục Xung nhất thời không thể diễn tả được cảm xúc, trong lòng hắn loạn cả lên, vừa bực vừa cáu lại có chút mừng!

Tô Anh nhếch môi, cười ngọt ngào, cầm lấy bàn tay hắn kéo đi: "Đi ~ Đi thôi ~"

Chủ tiệm đứng sát cửa tình cờ nghe thấy mấy lời vừa rồi của Tô Anh, tức đến mức muốn mắng người, tốn nước bọt của ông đây, ông ta cố nhịn nhưng vẫn không thể kìm lại được,đứng ở cửa, chỉ vào bọn họ: "Mua không nỗi thì vào làm quái gì vậy!"

Tiếc là Lục Xung và Tô Anh đã đi xa rồi, không nghe thấy lời của ông ta.

Lục Xung bị Tô Anh kéo đi vẫn có chút không vui, vẻ mặt bất đắc dĩ, cộc cằn nói: "Vậy thì nàng muốn mua gì, trâm cài? Trang sức? hay là y phục?"

Lục Xung vẫn không chịu thua.

Mũi giày Tô Anh đá đá mấy viên sỏi bên đường, nàng không đáng để hắn phải tiêu tiền.

Nhưng thấy Lục Xung không tiêu tiền, toàn thân hắn sẽ cảm thấy khó chịu, Tô Anh đảo mắt chỉ vào bà lão bên kia đường nói: “Vậy huynh mua cho ta một cây hồ lô được không?”

Lục Xung ngay lập tức mua cho nàng.

Tô Anh cầm cây hồ lô trong tay, ngập ngừng liếʍ lớp đường phía ngoài, cong mắt, cười nói: “Ngọt quá!”

Ừm! Nó thực sự rất ngọt!

Lục Xung nhìn nàng không dời mắt.

Trong chốc lát, Lục Xung lại muốn mua cho nàng thêm một xe hồ lô: “Ta lại mua thêm cho nàng.”

Nói xong, Lục Xung liền quay người đi.

Tô Anh đang ngậm viên hồ lô trong miệng, không kịp gọi cho hắn lại, lúc nàng cũng nuốt được viên hồ lô thì hắn cũng đã đi mất rồi.

“Anh Anh?”

Lục Xung vung tay, hào khí không những mua hết hồ lô, mà còn mua luôn cây gậy cắm mấy que hồ lô xung quanh.

Hắn đắc ý cầm nguyên gậy hồ lô, Tô Anh chắc chắn sẽ thích nó.

Lục Xung vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy có người đang đứng cạnh Tô Anh.

Tô Anh Anh vậy mà còn dám nhìn hắn cười!

Lục Xung cau mày dữ tợn: Tên nam nhân đó là ai chứ?

__________________________________________________________________

Ta có linh cảm sắp bị người khác đào tường!

-- "Sổ tay ghi chép của Lục Xung”