【Shangri-La, nơi để gửi gắm ước nguyện.】
Một ngày chủ nhật cuối tuần.
Vừa mới đánh răng được một nửa, chuông điện thoại lại vang lên, Nhan Giác mở loa ngoài trả lời ’lập tức tới ngay’, sau lại cúp điện thoại. Cô cầm bàn chãi đánh răng chưa kịp trở lại toilet, hướng về phía ban công, hận không thể đem bọt kem đánh răng phun vào trên mặt ‘người nào đó’: "Nhϊếp Văn Hiên, lần sau qua nhà em thì cũng đừng có ăn mặc giống như ăn trộm có được hay không! Quần góc bẹt! Còn có hình con ếch xanh xanh!"
Sự xuất hiện của Nhϊếp Văn Hiên chậm hơn mười phút so với dự kiến của Nhan Giác. Hôm nay cô nhờ anh ta chở cô tới trường. Cửa phòng làm việc mở ra, ngồi ở bàn là chủ nhiệm đang từ tốn đặt câu hỏi: "Chu Dịch bị thương, người nào có thể phụ trách lớp học tham gia ngoại khóa ở Vân Nam, ai có khả năng đây?"
"Cao Nguyên lại còn đèo núi, điều kiện kém như vậy có ai tình nguyện không . . . . ." Gọi điện thoại thông báo cho Nhan Giác tới trường, chủ nhiệm nhỏ giọng than vãn. Cả phòng tổng cộng có bảy tám giáo viên, giáo viên nữ nào cũng có lý do từ chối tương tự.
Chủ nhiệm xoa bóp huyệt thái dương: "Không ai chủ động? Vậy tôi chỉ điểm. . . . ."
Nhan Giác đứng ở trong góc, nghe các giáo viên khác đang niệm thần chú, cô yên lặng giơ tay: "Chủ nhiệm, tôi đi."
Nhan Giác không phải thương cảm với việc Chu Dịch nằm viện, cũng không phải là một giáo viên gương mẫu, cô luôn cho rằng mình là người phàm tục, làm những việc đúng với quan điểm, vì vậy cô chưa từng kiêng dè hay trốn tránh những chuyện cực nhọc.
Ba ngày sau, khi Nhan Giác cáo biệt Văn Cảnh và vẫy tay với Nhϊếp Văn Hiên để đến Vân Nam, trên xe cô mới sực nhớ và nhắn tin cho Lệ Tranh. Đại khái nội dung là: trường học sắp xếp cho tôi dẫn sinh viên đi tham gia ngọai khóa, tôi tạm thời không thể tới dạy Lệ Viên.
Còn chưa nhận được tin nhắn phản hồi của anh, cô đã bị mấy học sinh kéo đi đánh bài rồi.
Thoát khỏ cuộc chơi tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, ván bài kéo dài từ giữa trưa đến gần tối. Người bị thua thì oa oa kêu oan, Nhan Giác thấy đồng nghiệp cười cười: gọi các em đánh bại cô ấy nhưng ai ngờ cô ấy lại là một cao thủ.
Đánh bài hơi lâu khiến Nhan Giác đói bụng, vì quá lười nên cô tìm một hộp mỳ xoay sở.
Trong khi chờ nước sôi, Nhan Giác miệng ngậm gói gia vị lấy ra điện thoại trong túi, trượt màn hình, trừ Văn Cảnh càu nhàu dặn dò cộng với tin tức ‘mờ ám’ của Nhϊếp Văn Hiên ‘em trở về thì sẽ có kịch hay để xem’, cô cũng không nhận được tin của anh.
Nhan Giác cười ngớ ngẩn suýt nữa thì rơi gói gia vị trong miệng. Cho gia vị vào hộp mỳ, sau lại chế nước sôi vào trong, nhìn sợi mỳ đang dần nở ra, trong lòng cô bỗng im lặng: nhìn đi, cũng chỉ là một cái hôn mà thôi, anh ta thậm chí còn không coi trọng, vậy mà mình cứ phô trương báo với anh ta?
Khi Nhan Giác không còn để tâm nữa, cô tự biến mình thành khách du lịch tìm hiểu Vân Nam.
Mây trời ở Shangri-La không xanh lắm, ánh mặt trời chói chang chiếu vào những chiếc lá màu xanh, gió Tây Tạng thổi vào lá cờ Phật giáo, ong ong phát ra tiếng vang, giống như là tinh linh* đang ca hát.
*Tinh linh: yêu ma, quỷ quái .
Xe đến trạm, Nhan Giác xuống xe chỉ huy học sinh mang hành lý vào nhà, mắt thấy nam sinh chủ động mở cửa, tay cầm giỏ xách hộ các nữ sinh.
"Phong cảnh nơi đây không tệ." Không đợi Nhan Giác hỏi, Lệ Tranh đã đi tới cầm lấy hành lý của cô. Nhan Giác ngớ ngẩn vô ích nửa ngày trời, sau mới lấy lại tinh thần do bị đồng nghiệp và học sinh nhìn mình ‘chế giễu’, cô ho nhẹ một tiếng, dặn dò mấy nam sinh không được mượn cớ chui vào phòng nữ sinh: "Trở về phòng sắp xếp hành lý, nửa giờ sau tập hợp!"
" Người trẻ tuổi muốn yêu nhau, giáo viên có muốn gây trở ngại cũng không được." Lệ Tranh vòng qua cột nhà chính, lên cầu thang. Tầng thứ ba bên cạnh cánh cửa cầu thang treo một tấm bảng có dòng chữ: "Cô giáo Nhan". Lệ Tranh dễ dàng đẩy cửa đưa hành lý vào trong, lúc này mới quay đầu lại: "Tôi đến đây không phải vì công việc, tôi đến đây là vì em, em can thiệp vào việc yêu đương của học sinh, nhưng đừng hòng can thiệp được tôi."
Anh chặn đường lui của cô, cô chỉ biết thở dài: "Anh đã nói là cho em thời gian suy nghĩ."
Từ sau nụ hôn kia, anh liền đề xuất qua lại, còn cô thì lo lắng như rùa rút đầu. Lệ Tranh nhìn cô, cười đến dịu dàng: "Nếu em cứ như thế này, đoán chừng mấy năm sau cũng chưa có câu trả lời, cho nên anh mới tới đây cùng em suy tính."
Nhan Giác biết, trong cuộc sống không thể xuất hiện tình yêu sét đánh, mà nếu có thì cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu đôi bên. Trong tình yêu, Nhan Giác thuộc loại bị động, nhưng cô lại ngoài ý muốn bị anh mặt dày mày dạn tấn công.
Từ trước đến giờ cô luôn thích mềm chứ không thích cứng, đối mặt với sự dịu dàng cùng cách tiếp cận chầm chậm của anh, nhất thời cô không biết xử lý thế nào, nghiêm mặt một chút, cô cúi đầu bước nhanh vào phòng: "Vậy anh thử suy tính xem, ngồi xe cả ngày rồi, liệu tôi có nên đi thay quần áo khác hay không!"
Nói xong cô lại hối hận, lời này rõ ràng là muốn đuổi người, chung quy lại không đúng lắm. Trước khi đóng cửa, cô còn nghe anh nói: "Thời gian tắm có thể không đủ, không phải lát nữa em muốn tập họp mọi người hay sao?"
Nửa giờ làm sao không đủ, cô nổi tiếng là người tắm nhanh, cô vừa cởϊ qυầи áo vừa nghĩ. Cô nóng lòng ngồi trong bồn tắm suy nghĩ, thế nào anh ta lại biết nửa giờ không đủ?
Tập họp là vì ăn cơm trưa, Nhan Giác thay xong quần áo vội vã xuống lầu, lại buồn bã phát hiện, bất luận là học sinh hay là đồng nghiệp, bọn họ đã sớm ngồi ở phòng ăn rồi, chỉ đang chờ một mình cô thôi.
"Nhan Giác, bên này." Một đồng nghiệp nam hướng cô ngoắc, Nhan Giác nhìn cũng không nhìn đi thẳng. Ngồi xuống rồi cô lại bắt đầu hối hận. Bên tay trái Lệ Tranh bình tĩnh thong dong, đang mỉm cười nhìn cô, bên tay phải là những ánh mắt ‘tò mò’ của những đồng nghiệp, hình như bọn họ đang muốn chứng thực cái gì. Rốt cuộc người đồng nghiệp cũng không nhịn được hỏi: "Vẫn biết tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô rất cao, xem ra thanh niên độc thân ở Bắc Đại không vui rồi. . . . . ."
Nhan Giác cắn cắn răng, buồn phiền nổi dậy, Trát Tây - chủ nhân của nhà trọ đang cùng người nhà mang theo rượu lúa mạch đi vào. Bữa cơm của người người Tây Tạng từ trước đến nay không thể thiếu rượu, Nhan Giác cũng nghe nói, người Tây Tạng giống như người Hàn Quốc, bọn họn rất xem trọng lợi ích của rượu, giá trị của nước hoa đôi khi không bằng rượu, cho nên khi Trát Tây rót một chén đầy đưa cô, cô nói tiếng ‘cám ơn’ rồi trực tiếp uống cạn.
"Rất ngon." Cô bưng chén không quệt quệt mồm, rượu lúa mạch tươi nhập khẩu, hương vị mượt mà khuấy động đầu lưỡi, không nói hai lời cô liền thuận thế uống chén thứ hai. Sự nhiệt tình của họ khiến cô càng uống càng khí thế, một người Tây Tạng cũng thầm thán phục tửu lượng của Nhan Giác. Cô vừa định nhận chén thứ ba, tay đột nhiên bị ngăn lại, chỉ nghe người kia nói: "Rượu này uống nhiều không hại sức khỏe, nhưng sẽ dễ say."
"Tửu lượng của tôi rất tốt." Uống xong chén thứ ba, cô khıêυ khí©h nhìn anh, ánh mắt kia như muốn tố cáo ‘làm sao say được’, Lệ Tranh nói xong thì Trát Tây không ép buộc Nhan Giác nữa, ông quay sang những người khác kính rượu.
Nhan Giác không thích chủ động, càng không thích bị người ta quản thúc. Khi đầu óc cô bắt đầu mơ hồ, thậm chí làm rớt cả cái muỗng trong tay, cô mới phát hiện Lệ Tranh nói không sai. Nhan Giác kiểm soát không nổi, đầu cô gục ngay tại bàn.
"Phịch" tiếng va chạm không lường trước truyền đến, cô nhũn người trong vòng tay ấm áp của ‘ai kia’, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, cô lại bị bế lên. Bên tai truyền đến giọng nói của Lệ Tranh, âm thanh đó giống như mùi vị trên người anh, là mùi hương cỏ xanh nhàn nhạt: "Rượu của Trát Tây là rượu ủ, tác dụng rất chậm."
"Không, hiểu, thả, tôi, ra. . . . . ." Cô say không biết trời trăng, không biết mình đang nói gì.
Ngày thứ nhất của Nhan Giác cứ như vậy trôi qua.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, tóm lại cho đến khi ánh trăng yêu kiều ngoài cửa sổ ló dạng cũng là lúc cô bị một tiếng thét chói tai đánh thức. Âm thanh đến từ sát vách, cô trực tiếp mang giày, mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng thét chói tai kia là của hai nữ sinh, lúc cô đi ra thì thấy bọn họ đang ngồi núp ở cửa, còn có anh chàng trưởng lớp ở đây. Vẻ mặt cậu ta bình tĩnh hơn, nhưng cũng rất hoảng sợ.
"Sao vậy?" Nhiệt độ ngày và đêm ở Shangri-La chênh lệch rất lớn, Nhan Giác hít hít mũi, kéo váy xuống đi tới hỏi.
"Gián. . . . . . Con gián. . . . . ." Nữ sinh đứng ở phía trước khóc lên, đưa tay lên ước lượng: "Cô ơi, có con gián to lắm!"
Một thầy giáo khác và các nam sinh ở lầu một nghe thấy thì chạy tới, hỏi rõ nguyên nhân sau lại cười hề hề, thầy giáo xắn tay áo rồi đi tới cửa: "Có gì đâu chứ! Ở Bắc Đại đâu phải chưa từng thấy qua. . . . . . Ực. . . . . . chúa ơi, đó là con gián thành tinh, căn bản không phải con gián, á, á, á, á!"
Lão thầy giáo sợ sệt thối lui, chung quy cũng giống như các nữ sinh khác. Nhan Giác chướng mắt nhìn, từng bước quay về phía sau anh ta, vỗ vào bả vai nói: "Đưa dép cho tôi."
Cầm chiếc dép đi vào, cô vỗ ‘bộp bộp’ xuống đất, sau lại quay ra nói: "Không còn con gián nào hết, mọi người đi ngủ đi!" Gương mặt ai nấy đều ngẩn tò te.
Sắc mặt thầy giáo trở nên lúng túng, vừa nhìn thấy người ở đầu hành lang kia xuất hiện thì nói chuyện vòng vo: "Lệ tiên sinh, sao bây giờ anh mới đến, lúc nãy Nhan Giác còn can đảm hơn cả đàn ông?"
"Thầy Trần, thầy còn không mau trở về phòng, tôi không dám bảo đảm lát nữa sẽ xuống lầu giúp đỡ thầy gϊếŧ gián đâu đấy." Nhan Giác nói một câu khiến cho thầy Trần xấu hổ, ảo não được học sinh đỡ về phòng.
Mọi người đều trở về phòng, trong hành lang yên tĩnh chỉ còn lại cô và anh. Lệ Tranh mặc đồ ngủ, sạch sẽ nhưng có chút xốc xếch, anh chỉ chỉ lỗ tai: "Tôi không nghe thấy gì cả."
"Không sao." Nhan Giác nhún nhún vai: "Lệ Tranh, đây là lời thật lòng, tôi không tin vào tình yêu sét đánh. Tôi biết hút thuốc, lại thích uống rượu, nóng nảy thì sẽ chửi bậy, bình thường ít nói muốn chết, bạn gái thì cho rằng tôi giống đàn ông, các đồng chuyện nam lại nghĩ cuộc sống của tôi không giống con người, cuối cùng tôi cũng không biết là tôi có điểm gì thu hút anh? Nếu như anh trả lời được câu hỏi này, yêu cầu hôm đó của anh, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ."
Ánh trăng mờ nhạt rọi vào một bên gò má của Lệ Tranh, thái độ yên lặng khiến cho trái tim Nhan Giác càng thêm hoảng loạn, cô cũng không biết, rốt cục là cô đang sợ cái gì, là sợ câu trả lời của anh sao?
Mặc dù không phải là kết quả, chỉ nghe tiếng Lệ Tranh nói: "Đáp án này tôi muốn suy nghĩ thật kỹ."
Suy nghĩ thật kỹ! Đáp án này ngoài ý muốn khiến cô thất vọng. Cô thở dài một cái: "Cũng không vội!"
Đi tới trước cửa gian phòng của mình, Đang lúc đóng cửa thì đột nhiên cô nói: "À còn nữa, ngày mai tôi phải mang theo học sinh ra ngoài vẽ phong cảnh, tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau, như vậy sẽ ảnh hưởng đến phạm vi hoạt động của tôi."
Ở độ cao 3300 mét của Shangri-La, Nhan Giác không thể tập trung ngắm cảnh, những hình ảnh tuyệt đẹp về miền đất hạnh phúc, giai điệu cao vυ"t vang vọng trên thảo nguyên bao la, lại không thể gửi gắm được ước nguyện tươi đẹp của cô.