[Chúng ta đến từ năm châu bốn biển, đến với nhau vì một mục tiêu chung, và phải chịu đựng một mối quan hệ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. ---- Trích từ bản của Nhan Giác < Bàn về quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu>]
“Mẹ, hai người nói về chuyện gì vậy?” Nhan Giác cầm lấy cái mâm, đặt dưới vòi nước, nước chảy ra có cảm giác ấm nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh. (trong bản cv viết là bàn, nhưng ta thấy có gì đó sai sai nên đổi thành mâm, mặc dù đổi thành mâm cũng vẫn hơi sai sai, nhưng là cầm mâm vẫn hợp lí hơn ha ^.^) Bộc Vân Tụ lau bát đĩa trong tay, “Tất cả đều nói.”
Bà bỏ khăn lau xuống, đưa tay lên xoa xoa trán, nhìn Nhan Giác, “Tiểu Giác, con chưa bao giờ nói rằng mẹ của Tiểu Tranh phản đối chuyện của hai đứa, con cũng chưa nói cho mẹ biết lai lịch của bà ấy lớn đến mức nào, Tiểu Giác, thật sự con cũng không yên tâm đúng không?”
Lời nói của bà khiến cho Nhan Giác cảm thấy DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lạnh lẽo. Cô biết Vương Anh sẽ gây khó khăn cho cô và Lệ Tranh, nhưng cô không nghĩ tới Vương Anh sẽ trực tiếp tìm mẹ cô. “Mẹ, con không nói với mẹ là sợ mẹ lo lắng, hơn nữa đây là chuyện của bọn con, con cùng Lệ Tranh muốn tự giải quyết, khiến cho mẹ anh ấy gật đầu đồng ý chuyện của bọn con.”
Nhan Giác nói ra những lời này cũng tự thấy chột dạ, nói thật, giữa hai người ngoại trừ có một lời hứa thì chẳng còn gì khác, nhưng đối phương là Lệ Tranh, cô tin điều đó có thể thành công.
“Cho nên, mẹ, không phải mẹ cũng nghĩ con và Lệ Tranh không môn đăng hộ đối, hai bọn con ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc chứ?” Nhan Giác tự nhận mẹ mình là một người tiến bộ, luôn hướng về phía trước, nhưng cô vẫn sợ mất đi nguồn động lực này, cô do dự, hỏi mẹ mình.
Bộc Vân Tụ nhìn chằm chằm Nhan Giác, “Con nghĩ mẹ con là người cổ hủ như vậy sao? Ban đầu khi ông ngoại con không đồng ý chuyện của mẹ và ba con, nói ông ấy là kẻ nghèo, khác quá xa so với mẹ, cảm thấy ba mẹ không hợp với nhau, mà mẹ vẫn kiên quyết gả cho ba con. Bây giờ mặc dù ông ấy bị bệnh, thần trí không rõ ràng, nhưng mà mỗi ngày nhìn ông ấy cứ ngây ngây ngô ngô như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Niếp Niếp, mẹ nói cho con biết một câu, một bí quyết rất quan trọng của hạnh phúc, chính là giữ vững, còn một bí quyết khác, chính là buông tay. Khi gặp được đúng người hãy giữ lấy người đó, đừng buông tay, như vậy con mới có thể hạnh phúc. Cái gì gọi là môn đăng hộ đối, tài sản bao nhiêu, khi hai người yêu nhau tất cả đều chẳng là gì, không có gì vui bằng việc cha mẹ có thể nhìn thấy con mình hạnh phúc. Nhưng khi biết được cả hai bên đều không hợp nhau, thì nhất định phải buông tay, cho dù có thế nào cũng phải buông tay.”
Bộc Vân Tụ nói một hồi, khiến Nhan Giác sửng sốt một lúc, người làm cha làm mẹ trên đời này luôn luôn suy nghĩ cho con của mình, bọn họ đều đem hết tất cả khả năng của mình để che chở, giúp con mình hạnh phúc.
Yêu nhau là chuyện tạm thời, còn bên nhau là chuyện cả đời. Mẹ chính là tấm gương của cô. Nhan Giác hít hít mũi, “Mẹ, mẹ Lệ Tranh nhất định là phản đối chuyện của bọn con, mẹ đã nói như thế nào vậy?”
“Cái gì cần nói đều nói.” Bộc Vân Tụ cầm búi rửa bát từ tay Nhan Giác, đứng lại gần bồn rửa tiếp tục rửa đồ, “Mẹ nói,. Cho dù bà có ép hai đứa tách ra, theo như tính tình của con gái tôi, nếu nó d/đ/l/q/đ đã nhận định một người, nếu không phải người đó thì không được, bà chắc chắn hiểu rõ tính tình của Lệ Tranh hơn tôi, nhưng tôi thấy tính tình của hai đứa cũng không khác nhau là mấy. Hoặc là bà sẽ tác thành cho hai đứa nó, hoặc là bà sẽ cống hiến cho Tổ Quốc hai người độc thân cả đời, không phải là tôi hù dọa bà đâu, hai đứa nó chắc chắn sẽ như vậy.”
Bộc Vân Tụ rửa đến cái bát cuối cùng, cũng là lúc nói xong câu cuối cùng, sau đó quay ra nhìn Nhan Giác.
“Niếp Niếp, mẹ chỉ có thể giúp con như vậy thôi, chuyện sau đó phải xem hai đứa, chỉ là nghe mẹ nói một câu, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, con cũng phải thật tốt.”
“Mẹ, con biết rồi!” Bên ngoài một tập phim < Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang> đã chiếu xong, đang tiếp tục chiếu tập thứ hai ở bài hát mở đầu “Hỉ Dương Dương, Mĩ Dương Dương, Lại Dương Dương, Noãn Dương Dương...”Nhan Giác tựa trên vai mẹ của cô, chính là bả vai thon gầy nhưng lại mang cho cô sự ủng hộ to lớn biết bao, để cô dựa vào.
Thư kí của Vương Anh đến phòng làm việc tìm cô, cô đang cùng lớp trưởng sắp xếp bài tập về nhà cho ngày nghỉ.một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, mắt kính gọng vàng trên sống mũi, cứ như vậy tiến vào mà không gõ cửa thông báo một tiếng.
“Bộ trưởng Vương còn có một cuộc họp vào buổi chiều, chỉ có thể giành ra 20 phút cho cô.” Người thư kí nhìn đồng hồ, “Cho nên, cô Nhan, bây giờ chúng ta còn có nửa tiếng để tới đó. Cô hãy chuẩn bị, chúng ta đi ngay lập tức.”
“Chờ tôi năm phút, để tôi hướng dẫn nốt cho sinh viên của tôi.” Coi như không thấy ánh mắt đang trừng trừng nhìn mình của thư kí, Nhan Giác vẫn duy trì tốc độ nói, không nhanh không chậm dặn dò lớp trưởng.
35 phút sau, Nhan Giác đúng chuẩn đến muộn 5 phút, xuất hiện tại một cơ quan nhà nước của Dung Bắc, trong phòng làm việc trên tầng ba. Căn phòng có cửa sổ rất lớn, giống cửa sổ sát đất nhưng cũng không phải cửa sổ sát đất, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy được mặt kính, không thấy được bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài. Điều hòa trong phòng thổi nhẹ, cô mặc dfienddn lieqiudoon áo nhung nên thấy hơi nóng, cô ngây ngốc đứng trên mặt đất một phút, Vương Anh ngồi sau bạn xem báo cáo một phút. Nhan Giác hút hút cái mũi, cởϊ áσ khoác, sau đó bước tới ghế ngồi xuống.
Nhan Giác ngồi xuống chưa được nửa giây, Vương Anh đặt bút xuống, từ từ ngẩng đầu lên, “Tôi cho phép cô ngồi sao?”
“Cháu cho rằng, việc mời khách ngồi chính là điều đương nhiên.” Nhan Giác ôm chiếc áo khoác nhung vào lòng, nhún nhún vai. Đó là chiếc áo
nhung màu đỏ mà Lệ Tranh mua cho cô, khi trời đổ tuyết, bất kể là mặc lên người hay ôm trong lòng đều rất ấm.
Vương Anh đặt chiếc bút đang cầm trên tay xuống, tay phải vẫy gọi cấp dưới Lưu Hải, nheo mắt lại, “Cô gái nhỏ, cô nói chuyện với người khác cũng đều bướng bỉnh như vậy?”
“Mạnh mẽ chính là mạnh mẽ, gió thổi nhẹ qua núi, đối nhân xử thế, mỗi người mỗi khác, cháu cảm thấy, đối với sự yêu thích của dì dành cho cháu trong hiện tại thì phương thức nói chuyện như
vậy là thích hợp nhất.”
Nhan Giác nhún nhún vai.
Vương Anh tựa lưng ra sau, “Tôi không thích cô... cô không sợ với thái độ như vậy tôi càng không thích cô sao?”
Nhan Giác cười, “Giữa việc càng không thích và không thích có chênh lệch nhau bao nhiêu đâu? Cháu không phải kẻ ngốc, cháu biết rõ thái độ của dì đối với cháu ra sao, cho nên dì Vương, có điều gì muốn nói thì dì nói thẳng đi, nếu hôm nay cháu đã tới, có nghĩa là cháu đã chuẩn bị tốt.”
“Một tiếng ‘dì Vương’ của Nhan Giác khiến Vương Anh sửng sốt, qua một lúc lâu, bà lại cười, “Ngay cả Cố Thước cũng gọi tôi là bác gái, xưng hô ‘dì Vương’ như này đã nhiều năm không nghe đến rồi.”
Vẻ mặt Nhan Giác không thay đổi, tâm trạng dần thả lỏng, cuối cùng trên mặt bà cũng xuất hiện nét cười, đây chính là bước đột phá.
Nhưng lấy lòng Vương Anh hiển nhiên không dễ như Nhan Giác nghĩ, sau khi cười xong, mặt của bà lại một lần nữa trở nên nghiêm túc, bà nhìn lên đồng hồ trên tường, “Bây giờ là 2h48’, cô tới trễ sáu phút.”
“Hai phút thời gian cháu đi tới cửa, chúng ta nói chuyện một phút, ở phòng làm việc của cháu, chậm nhất là năm phút, cho nên, chính xác cháu chỉ tới trễ năm phút, dì Vương có thói quen tính nhanh lên một phút thì phải.” Nụ cười trên mặt Nhan Giác đậm hơn.
“Cũng không ngốc.” Vương Anh đứng dậy, đổi thành đứng đưa lưng về phía cô, “Tôi và mẹ cô đã gặp nhau, tôi nghĩ phải cùng cô nói chuyện, bà ấy nói hoặc tôi thành toàn cho hai đứa, hoặc hai đứa sẽ cùng sống độc thân, cô nói, tôi có nên tin hay không?”
“Nếu là cháu, cháu sẽ không tin.” Nhan Giác lắc đầu một cái, cô khẽ vuốt áo nhung trong lòng, “Để tách hai chúng cháu có rất nhiều cách, có thể sau khi tách chúng cháu ra, dì sẽ kiên quyết sắp xếp cho Lệ Tranh một cuộc hôn nhân,
hoặc là Cố Thước, hoặc là một người nào đó...”
Nhan Giác xua tay, không nhìn Vương Anh đã xoay người lại, “Có thể mỗi người bọn cháu đều đã kết hôn thì như thế nào, trong lòng cháu là anh ấy, trong lòng anh ấy là cháu, chúng cháu không ở cạnh nhau, kết quả là cả hai sẽ không hạnh phúc.”
“Cô tin rằng tình cảm của Lệ Tranh dành cho cô sẽ lâu sao?” Vương Anh vòng qua chiếc bàn đi tới bên cạnh Nhan Giác, nhìn áo khoác trong tay cô. Nhan Giác chỉ chỉ, “Khi trời đổ tuyết, anh ấy đã mua cho cháu, không phải là của nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cháu rất thích, ấm áp, thực
dụng. Dì Vương, nếu như dì không biết tình cảm Lệ Tranh dành cho cháu như thế nào, thì chúng ta đã không có buổi gặp mặt này. Thật ra hôm nay tới đây cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng cháu nghĩ cháu nên nói cho dì biết, cho dù cháu và Lệ Tranh chỉ còn lại một đồng tiền duy nhất, chúng cháu vẫn có thể có cuộc sống hạnh phúc... Cho nên, trừ khi dì dùng hành động cứng rắn đem hai chúng cháu tách ra, nếu không hành động ngăn chặn kinh tế như này không có tác dụng. Coi như có tách ra, nhưng lòng của
chúng cháu vẫn hướng về nhau.”
Lời của Nhan Giác khiến Vương Anh trầm mặc, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc tích tắc, cùng với tiếng điều hòa đang chạy. Có người gõ cửa, nam thư kí, người vừa đưa Nhan Giác tới đây, tiến vào, “Bộ trưởng, chúng ta nên tới sân bay thôi.”
“Ừm...” Vương Anh trầm giọng nói, “Năm nay không còn sớm nữa, ngày 29, cô và Lệ Tranh hãy cùng về nhà, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Không đợi Nhan Giác kịp phản ứng, Vương Anh đã bước ra cửa.
“Còn nữa, thư kí Lý, đồng hồ trong phòng làm việc nên điều chỉnh lại.” Vương Anh nhỏ giọng nói một câu làm cho Nhan Giác cười. Bỏ đi nét nghiêm túc, Bộ trưởng Vương cũng có nét đáng yêu.
Cùng với việc Bộ trưởng Vương rời đi vì bận rộn công việc, hoa mai của Dung Bắc đã nở rộ. Ngày 29 tháng này, Nhan Giác đang đem hai cành hoa mai mua từ cửa hàng hoa cắm vào trong lọ, có người gõ cửa. Nhan Giác dừng tay ra mở cửa, thấy người mà đã lâu không gặp, Lệ Ngôn.
Lệ Tranh đang ở trong phòng làm việc đọc sách, nghe được âm thanh, ra ngoài hỏi, “Sao chú lại tới đây?”
Lông mày Lệ Ngôn nhíu lại, “Anh, chị dâu, có phải mợ
bảo hai người về nhà vào dịp tết hay không?”
Đúng vậy. Nhan Giác nhìn về Lệ Tranh, rồi gật đầu với Lệ Ngôn. Lệ Ngôn cởi bỏ áo khoác ngoài, đi về phía ghế salon, nằm uỳnh một cái, “Em đã bị nắm thóp rồi. Chắc chắn là thư kí lý
nhiều chuyện đã nói cho mợ biết chuyện em được gọi về Dung Bắc. Vậy là tốt rồi, mợ nói hôm đấy em cũng đến cùng ăn cơm đi, anh, anh biết em sợ nhất là nghe mợ nói mà.”
Lệ Tranh gấp sách lại, ngồi bên cạnh Lệ Ngôn, cười nói, “Nghe mẹ anh nói từ bé đến lớn mà vẫn chưa quen sao?”
“Chính là nghe từ bé đến lớn mới đáng sợ, công việc của mợ là về chính trị, không khác gì những chính ủy trong quân đội hết.”
“Khoa trương đến thế sao?” Nhan Giác nghi ngờ hỏi lại. Lệ Ngôn như một con cá chép, lật người lại trên ghế salon, trừng mắt lên nói, “Em vô cùng đảm bảo, điều đó là thật.”
“Lệ Tranh cầm quyển sách đập một phát lên đùi Lệ Ngôn, “Anh đây không có thời gian nghe chú bảo đảm. Lệ Ngôn, chú có bạn gái rồi sao?”
Lời nói của Lệ Tranh khiến cho vị quân nhân nào đó đỏ mặt, “Điều này còn có thể giả sao, bọn em quen biết nhau ở Tứ Xuyên, tính ra em còn là ân nhân cứu mạng của cô ấy.”
“Này, uy, uy, không được rồi, khi nào thì đưa đến cho anh chị gặp mặt đây? Tiện thể có thể làm quân sư cho chú.” Sau khi cắm xong hoa mai, Nhan Giác mang hoa quả ra. Lệ Ngôn cầm lấy miếng to nhất, “Nếu không phải hôm đấy đi gặp mợ, đúng lúc có thể phân Dieenndkdan/leeequhydonnn tán lực chú ý của mợ, tránh việc mợ lại tập trung tấn công em.”
Năm nay Lệ Ngôn 27 tuổi, cùng tuổi với Nhan Giác, chỉ hơn cô hai tháng lẻ hai ngày, nhưng lại bày ra
tính tình của một đứa nhóc to xác. Người tham gia quân ngũ thẳng thắn, cởi mở so với sự lỗ mãng của tên này lại khác đến vậy. Nhan Giác đang cảm thán, thì điện thoại ở trong phòng đột ngột vang lên, cô đi từ phòng khách vào phòng ngủ, tiếng chuông vang lên ba lần. Khi cô cầm điện thoại lên mới biết là Văn Cảnh gọi tới.
“Trưởng phòng Văn, lại có chỉ thị gì sao?” Ở nơi Văn Cảnh không thấy được, Nhan Giác cười nói, đây là thói quen từ trước đến giờ, khi nói chuyện cùng với bạn tốt, mặc dù không thấy nhau nhưng vẫn mỉm cười.
Nhưng tâm tình của Trưởng phòng lại không tốt như Nhan Giác, cô ấy đang khóc.Trong tiếng khóc của Văn Cảnh, cô nghe thấy tiếng của yêu nghiệt, “A Ngọc, cậu mau tới đi, Văn Cảnh xảy ra chuyện rồi!”