【Anh luôn hi vọng em sống hồ đồ, đừng quá thông minh, ít lý trí một chút, biết làm nũng, có thể ăn vạ, như vậy anh mới có cơ hội tiếp nhận tất cả từ em, ngoại trừ anh ra, sẽ không ai chịu đựng và cưng chiều được em.】
Nhan Giác ôm giỏ xách, nhìn người trước mặt thở hổn hển: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Ừ. . . . . ." Quý Vũ gật đầu thở gấp, mấy giây sau mới nói ra một chữ.
Nhan Giác nở nụ cười rực rỡ: "Vậy à, chúng ta cũng có chuyện để nói với nhau sao."
Nói xong, Nhan Giác trực tiếp xoay người để lại một bóng lưng cho Quý Vũ. Tâm trạng hôm nay của cô không tốt, mà dù có tốt cô cũng không thể nào giả tạo hiền thục trước mặt cô ta.
"Đông Xuyên cùng người khác đánh nhau, giờ bị bắt vào đồn cảnh sát là bởi vì cô!" Giọng điệu Quý Vũ tràn đầy phẫn hận, oán giận, không cam lòng, còn có bất đắc dĩ: "Nhan Giác, cầu xin cô . . . . ."
Nhan Giác không ưa thái độ không rõ ràng này của Quý Vũ, không thích, chung quy lại làm bộ như uất ức cầu toàn tới độ giả đối. Nhưng sau một tiếng rưỡi, khi Nhan Giác đứng trước cửa lớn của đồn cảnh sát đi ra thì cô lại cảm thấy mình cũng giống như Quý Vũ, tự làm khổ mình, dối trá quỷ quyệt.
"Hoắc Đông Xuyên, là anh không hiểu tiếng Trung hay là cố tình không hiểu, mấy năm trước không phải em đã nhắn tin nói rõ? Em nói lại lần nữa, chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan nhau nữa! Lần sau đánh lộn đánh lạo vào cục chuyện phiền toái này anh kêu bạn gái của mình giải quyết đi." Đi đến nửa cầu thang, lần đầu tiên trong đời Nhan Giác vào cục cảnh sát, bả vai cô run run: "Em thật không hiểu nổi anh và Quý Vũ? Vì một người nào đó ở trong quán bar giành chỗ mà phải đánh nhau, ngạc nhiên hơn là bạn trai vào đồn, cô ta không nghĩ cách bảo vệ lại đi ra ngoài cầu xin người không liên quan."
Thật sự là một tai nạn ngẫu nhiên, ngẫu nhiên tình cờ như được sắp đặt. Đầu hàng rồi, cô hoàn toàn chịu thua ông trời.
Mùa thu thành phố không có nắng gắt, một chút cũng không, nhiệt độ tự nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng và mát mẻ. Lúc nói chuyện trên người cô còn rất nóng, có thể nói hết những lời đó, trầm mặc tẻ ngắt cộng với gió lạnh khiến cho cánh tay Nhan Giác ửng đỏ một lớp mỏng.
"Em đi đây, à còn nữa, anh nên nhắc nhở bạn gái của mình đừng nên quấy rầy cuộc sống của em, bảo trọng. . . . . ."
Chợt, Hoắc Đông Xuyên chụp lấy cổ tay Nhan Giác, chỉ nói: "Quý Vũ chưa bao giờ là bạn gái của anh, Nhan Giác, bạn gái của anh từ đầu đến cuối chỉ có một. Anh đánh nhau ăn vạ là bởi vì bọn họ ngồi ở chỗ thuộc về chúng ta trước kia, anh muốn gặp em, nếu như mà anh không làm liều như vậy, liệu em có gặp anh hay không?"
Thật ra thì cô biết, bất luận là trước khi cô đi Vân Nam hay cho đến lúc cô trở về, Hoắc Đông Xuyên đã tìm cô không dưới một lần, Văn Cảnh đã nói với cô. Vì sợ trái tim mình lần nữa rung động, sau cùng cô mới quyết định sống cùng Lệ Tranh, cô cảm thấy gặp mặt thế này thì càng không có ý nghĩa.
"Anh nói xong chưa? Nói xong thì anh mau buông tay để em về nhà." Nhan Giác rút tay mấy lần, cô cho là Hoắc Đông Xuyên sẽ không buông ra, nhưng là, anh ta rất dễ dàng buông thả.
"Về nhà? Trở về nhà của hắn ta?" Sau khi buông tay thì Hoắc Đông Xuyên bước xuống một nấc thang, sóng vai đứng bên cạnh Nhan Giác, thanh âm bình tĩnh giống như đang trần thuật: "Ông ngoại đi tìm anh, em và hắn ta không hợp."
"Không hợp cái con khỉ, anh thì biết cái gì!" Màu đen dưới màn đêm, tiếng nói tục cực kỳ lớn. Cô không để ý tới người sau lưng lẩm bẩm, nghênh ngang rời đi.
Lảo đảo từ chợ đêm đi về, tới chín giờ tối thì cô mới đi xuống lầu dưới tìm Lệ Tranh.
Tòa nhà được thiết kế với 34 tầng, tòa nhà trong đêm có vẻ cao hơn cả mây trời, tầng hai mươi tám trở nên —— đen tối, như cuốn lấy hi vọng vô hạn của con người. Nhan Giác không biết vì sao, đứng ở dưới lầu ngước đầu nhìn lên, cô như chìm vào thông điệp của Hoắc Đông Xuyên, cô lúc nào thì đã thất thần như vậy?.
Trong lòng Lệ Tranh có cô cũng được, không có cũng chẳng sao, kiểu quá khứ kia đối với cô bây giờ không còn can hệ. Ông ngoại nói, cháu giống như một bức tường phong tỏa đè chết trái tim của bọn đàn ông. Cô chính là như vậy, cô không muốn tìm phiền não cho mình, lại càng không ham dự trữ phiền não.
Nhan Giác nhẹ nhàng bước chân vào thang máy, nhìn con số ở nút thang ‘ting’ một tiếng, cô bước ra, mở cửa, nháy mắt tất cả động tác cứng lại. Trong phòng có người la hét, là Lệ Viên . . . . . . tiếng thét chói tai.
"Lệ Viên, sao vậy!" Nhan Giác đẩy cửa ra, trực tiếp ném chìa khóa xuống vọt vào phòng ngủ của Lệ Viên. Lúc cô vào cửa là lúc dì Lưu không có ở đây, đèn trong phòng cũng không có bật, còn Lệ Tranh vẫn chưa về nhà.
Trong bóng tối, Nhan Giác lục lọi theo tường mở chốt đèn, lúc này mới nhìn thấy rõ bộ mặt nước mắt dàn dụa của Lệ Viên. Nhan Giác sững sờ ngồi xuống, tiếp mấy bước chạy vội tới chỗ Lệ Viên, dịu dàng ôm cô bé vào lòng, tay để trên mái tóc cô bé không ngừng vuốt ve: "Lệ viên, không sao, không sao rồi, cô đã trở về, trong nhà có người lại có ánh sáng, cháu xem, Lệ Viên ngoan. . . . . ."
Lệ Tranh đi vào thang máy, theo thói quen nhớ lại hôm nay đã làm những gì: buổi sáng giải quyết một chương trình nghị sự. Buổi chiều làm cái gì? Xử lý xong ba tập tài liệu, cùng Hằng Long ký kết hợp đồng, liền ngoài ý muốn nhận được cuộc điện thoại gặp mặt.
Kết thúc hồi tưởng thì cũng là lúc thang máy đi đến tầng lầu, Lệ Tranh kéo ống tay áo đi ra. Anh cầm chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa đã mở. Cũng cơ hồ thông qua máy trợ thính nghe được thét của Lệ Viên. Môi anh mím chặt vọt nhanh vào phòng, thấy cháu gái huơ tay dồn sức chết sống bấu vào mặt Nhan Giác, còn Nhan Giác thì ôm cô bé thật chặt.
"Nhan Giác, đưa cho anh." Anh mất rất nhiều nhiệt tình Nhan Giác mới chịu buông tay, đem Lệ Viên ôm ra trước gian phòng, Lệ Tranh nhìn mặt Nhan Giác ửng hồng vì vết bấu, rất muốn ôm chặt cô vào lòng nhưng anh không có thời gian. Cánh tay anh ghì chặt Lệ Viên, sau mới nói với Nhan Giác: "Chờ anh trở lại, anh xem vết thương của em thế nào."
Lệ Tranh chỉ để lại những lời này liền ôm chặt Lệ Viên ra khỏi phòng , trong ngực đột nhiên trống vắng khiến Nhan Giác cảm thấy cả người xụi lơ, thả mình dựa phía sau giường. Cô là lần đầu tiên gặp phải tình huống này đã cảm thấy mệt mỏi, hãy nhìn động tác thuần thục của Lệ Tranh, rốt cuộc anh đã trải qua mấy lần? Bốn lần? Năm lần? Hoặc là nhiều hơn. . . . . .
Vì buổi chiều nay mà tâm trạng của cô dao động và cảm thấy ảo não, một người đàn ông như vậy, cô gặp lại không tới lần thứ hai rồi.
Trên người có chút vết thương, Nhan Giác cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tắm xong, cô lại soi gương, nhìn cánh tay và ngực có một chút vết hằn, Nhan Giác cầm chai thuốc lên tự giễu: Thật là Trường Giang* sóng sau đè sóng trước, cứ như vậy dễ dàng bị con nhóc Lệ Viên vỗ vào bờ cát, khí lực cũng ghê gớm thật.
*Trường Giang: một con sông lớn nhất ở Trung Quốc và là một tuyến đường vận chuyển.
Trên lưng bị Lệ Viên lấy tay bấu, cô vặn cổ nhìn hồi lâu trong gương, sau đó mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng tắm. Tóc còn ướt, Nhan Giác lại không ngờ Lệ Tranh đã trấn an được Lệ Viên, ngồi ở trên mép giường đợi cô.
"Lại đây." Tấm khăn trải giường màu xanh lam nhạt, Lệ Tranh ngồi đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây anh xem."
"Không cần, Lệ Viên ra tay không nặng, lại nói, em tự tay bôi thuốc rồi." Nhan Giác và Lệ Tranh không phải là chưa từng ‘thân mật’, nhưng tình huống cô gặp mặt anh sau khi tắm xong lại khiến cho cô không được tự nhiên. Cô tránh anh ngồi vào trước bàn, lấy ra máy sấy tóc. Tiếng gió vù vù thổi vào mái tóc dài đen nhánh, cũng nằm gọn trong đầu ngón tay của Lệ Tranh. Không biết từ lúc nào thì anh đã đứng ở phía sau lưng cô, đang dùng đầu ngón tay vén cổ áo cô nhìn vào bên trong.
"Phía sau còn mấy vết đỏ, em vẫn chưa bôi thuốc?" Lệ Tranh dùng một loại ánh mắt ‘em đúng là ẩu tả’ nhìn: "Nằm trên giường đợi anh...anh đi lấy thuốc."
"Đừng có chạy lung tung, nghe lời đi." Trước khi ra khỏi phòng anh còn mang vẻ ra lệnh, vùi dập tất cả ý tưởng từ chối của Nhan Giác. Cũng bởi vì những lời này, lúc quay về thì anh thấy cô lấy chăn bọc kín cả người, chỉ chừa lại tấm lưng để lộ ra ngoài.
"Em xác định là không muốn lấy chăn ra?" Đầu ngón tay Lệ Tranh dính thuốc, ở trên vai trái của Nhan Giác vân vê nhè nhẹ, thấy lỗ tai ửng đỏ của cô hé ở ngoài chăn, mãnh liệt lắc đầu, Lệ Tranh cười cười lại lấy chút thuốc trên tay tiếp tục chà xát: "Dì Lưu để lại mảnh giấy, bảo nhà có việc nên đi trước, gọi điện thoại cho anh vừa lúc thì Lệ Viên có chuyện."
Ở trong ấn tượng của Nhan Giác, bất luận là hoàn cảnh có huyên náo cỡ nào, lúc nói chuyện anh vẫn như cũ tỉ mỉ, giống như tiếng nước chảy của chiếc cầu nhỏ ở Giang Nam, thật nhỏ, cũng sẽ không bị người nghe xem thường, giống như cô lúc này, chưa từng coi thường những ngón tay đang di động trên chiếc lưng của mình.
"Lệ Viên lâu rồi không có như vậy, con bé sợ tối."
"Anh trước kia cũng từng bị Lệ Viên đánh sao?" Nhan Giác đem mặt xoay lại, lộ ra đôi mắt nhìn anh: "Chắc là anh sưu tập nhiều loại thuốc bôi vết thương lắm."
"Ừ." Lệ Tranh không thay đổi phải ứng chỉ lên tiếng: "Dù là ban ngày hay đêm tối, nếu con bé sợ hãi đều la hét ầm ĩ, đánh người. . . . . ."
"Vì vậy anh mới như vừa rồi, cứ như vậy ôm con bé?" Nhan Giác nhanh chóng xoay cổ, cô muốn nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh để tìm ra manh mối, đáng tiếc không có gì cả. Lệ Tranh vân vê đến lần cuối cùng, đem quần áo đã chuẩn bị cho Nhan Giác để trên giường, lại vỗ nhẹ xuống lưng cô: "Em nói sai rồi, chỉ có cùng em anh mới như vậy."
"Nhan Giác, em dũng cảm hơn anh nghĩ." Lệ Tranh kéo tay Nhan Giác ngồi dậy: "Lệ viên tuổi còn nhỏ, xuống tay cũng không nhẹ, đây là lần đầu tiên mẹ bôi thuốc cho anh đã từng nói."
Lệ Tranh đề cập đến ‘mẹ’ khiến Nhan Giác khẽ nheo mắt: "Ông ngoại em. . . . . ."
"Ông ngoại em chiều nay có tìm anh... nói chuyện rất lâu, ông ngoại là một ông già đáng yêu, nhìn ra được em bị tổn thương. Ông muốn chúng ta chia tay."
Mấy câu nói hài hòa đến cuối thì có vẻ gập ghềnh, Nhan Giác ngẩng đầu nhìn Lệ Tranh: "Vậy anh nói thế nào?"
"Nhan Giác, điều anh muốn chính là em nên hỏi thẳng vấn đề của anh." Lệ Tranh nắm chặt tay Nhan Giác, đan vào vào những ngón tay ấm ám của mình: "Có chuyện gì muốn hỏi? Anh sẽ trả lời."
Nhan Giác bĩu môi một cái, từ trong tay Lệ Tranh rút người ra ngoài: "Em chỉ có một vấn đề muốn hỏi, anh yêu em chứ?"
Lệ Tranh gật đầu: "Yêu, so với tưởng tượng vẫn là quan tâm chăm sóc."
"Cái này thì không cần rồi." Nhan Giác xoa xoa tay, mặt thả lỏng đứng dậy: "Trong lá thư điện tử ông ngoại gửi tới hòm mail của em cũng đã nói cặn kẽ, em không cần phải hỏi anh. Về phần những thứ kia em cũng không quan tâm, em không muốn dùng tế bào não của mình để suy nghĩ quá nhiều."
Cô đi ra ngoài phòng, trở về là cầm theo một cuốn sách, 《Lý luận quân sự》, "Giống như cái này, một chút em cũng không có hứng thú."
Nhận lấy quyển sách Nhan Giác vứt xuống, Lệ Tranh chỉ cười: "Không có hứng thú vì sao còn mua?"
Sự yếu đuối được che giấu bởi tính quật cường của Nhan Giác đã bị Lệ Tranh nhìn thấu, bả vai cô run rẩy, hai vai rủ xuống, lại lần nữa ngồi trên giường: "Hứng thú ít nhiều có chút, em dù gì cũng là phụ nữ, cũng sẽ tò mò đối với ‘người yêu cũ’ của bạn trai. Chẳng qua là em không vô lý ầm ĩ, càng không muốn chuốc lấy phiền não cho mình! Nếu có một ngày em phát hiện rằng anh yêu cô ta nhiều hơn em, chúng ta chia tay là được."
Lệ Tranh trầm mặc ước chừng nửa phút, ánh mắt anh thâm thúy đem Nhan Giác vây chặt. Cô đang không biết nói gì thì bàn tay anh đã xoa đầu cô: "Nhan Giác, thật ra thì anh luôn hi vọng em sống hồ đồ, đừng quá thông minh, ít lý trí một chút, biết làm nũng, có thể ăn vạ, như vậy anh mới có cơ hội tiếp nhận tất cả từ em, ngoại trừ anh ra, sẽ không ai chịu đựng và cưng chiều được em.."
"Độc đoán!" Nhan Giác cúi đầu, sắc mặt khép nép không thấy rõ.
Tình yêu thật sự là như thế này, nó có năng lực thần kỳ, tất cả những thói quen, tất cả những ước định vừa đúng lúc xuất hiện phút chốc bị lật nhào. Giống như Nhan Giác, trước kia cô tự chủ, độc lập, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình cùng người đã tương cứu mình, đến đầu bạc răng long. Lúc đó, cùng Hoắc Đông Xuyên ở chung một chỗ chỉ là ý nghĩ mơ hồ, nhưng bây giờ, ý tưởng này cách cô gần sát như vậy, có thể chạm tay là đυ.ng đến được.
Trong sinh hoạt có vài người nông cạn, có vài người bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, khi bạn gặp được một người định mệnh của mình, bạn sẽ biết những cuộc tình trước kia chỉ là gió thoảng mây trôi.
Sương đêm nồng đậm, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ mông lung chiếu vào hai người, cái bóng kéo trên mặt đất từ từ nhỏ đi, cho đến khi không còn nữa. Những ngăn trở giữa hai người dường như không còn, Hoắc Đông Xuyên, hoặc là Bộc Giá Tường.
Lệ Viên ôm gối đứng ở trước cửa, nước mắt dàn dụa nhìn bọn họ: "Cùng nhau, ngủ."
Bởi vì một câu nói của Lệ Viên, Nhan Giác và Lệ Tranh lần đầu tiên cùng giường chung gối. Chỉ là chia sẻ này không lấp đầy được hạnh phúc của anh.
"Lệ Tranh, đã ngủ chưa?" Nhan Giác đυ.ng vào người anh.
"Vẫn chưa. . . . . ."
Ba phút sau: "Lệ Tranh, anh đã ngủ chưa?"
" Vẫn chưa. . . . . ."
"Lệ Tranh. . . . . ."
"Ngủ rồi."
"Ngủ rồi vì sao anh còn trả lời."
"Ngủ đi, nếu không em sẽ đánh thức con bé." Lệ Tranh đem cái chân của Lệ Viên đang gác trên bụng mình bỏ xuống, tay nắm lấy tay Nhan Giác.
Ba người ‘ở chung’ nâng cấp thành ba người ‘ngủ chung’, Lệ Tranh chịu đựng khó khăn.
Đêm đó, khi Lệ Tranh chìm vào giấc ngủ, trong lòng Nhan Giác thật ra có một nguyện vọng , cô hi vọng vị hôn phu của anh vẫn còn sống. Bởi vì phụ nữ chỉ cần trăm phương ngàn kế thì luôn có thể đuổi trăm tình địch, nhưng quanh đi quẩn lại, khó khăn nhất vẫn là lòng người.
Tomorrow is another day. What a day!
Ngày mai là một ngày mới, tốt xấu không cần quan tâm.