Editor Lam Lam Tô Anh tuy rằng không biết nhiều lắm, nhưng nhìn y phục trên người Lục Xung cùng khí độ liền biết hắn không phải người tầm thường, nếu là người dân bình đạm sống qua ngày, làm sao sẽ phải chịu trọng thương.
Tô Anh cũng phỏng đoán thân phận của hắn, nhưng không nghĩ ra, lúc này nghe hắn nói, một hồi liền hiểu.
Biên cương phản loạn mà vẫn có thể qua lại giữa biên giới, khí thế của người làm ăn như hắn thật cường thế, bá đạo.
“Dưới chân núi có y quán không?” Lục Xung đột nhiên hỏi.
“Có.” Tô Anh gật đầu, ở trên đỉnh núi Nhạn Hành có chùa miếu, có nhiều khách quan lui tới, dưới chân núi có chợ nhỏ, có đủ các loại hàng.
Lục Xung giũ ra hắn áo choàng, duỗi tay sờ soạng: “Ta ở chỗ này vài ngày, cho ngươi bạc, ngày mai phiền ngươi mua giúp ta mua chút thuốc, vài kiện trang phục, ngươi cũng mua mấy thứ này cho mình, đưa ngươi năm mươi lượng chắc là đủ?”
"Ngươi muốn ở đây?"
Lục Xung nhìn nàng, hừ một tiếng: "Không được sao? Không được cũng phải được!"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi! Dưỡng thương tốt, ta sẽ đi!"
Thấy nàng đang hé miệng, định nói gì đó, Lục Xung nhàn nhạt nói: "Ngươi không phải đang thiếu tiền sao? Ta sẽ trả ngươi tiền cơm!"
Tô Anh sửng sốt, hẳn là hắn nghe được lời cô và Tào bà bà nói?
Bị người ta nhìn thấy tình cảnh khốn quẫn, đôi mắt Tô Anh tối lại, tay cuộn lại nắm chặt, nhưng hiện thực không khỏi khiến nàng nghĩ nhiều.
Hôm nay chuyện ngoài ý muốn đã phá hỏng kế hoạch của nàng, nàng vốn định......
Tô Anh than nhẹ, thôi làm theo lời hắn đi!
Nàng cô đơn rất lâu rồi, như vậy, so với một mình cô sống có thêm hắn, có lẽ sẽ đỡ cô quạnh hơn một chút.
"Được thôi!" Tô Anh cười tủm tỉm nhìn hắn, da cô trắng nõn, ống tay áo còn dính máu, hơi bẩn, nhưng không làm người khác chán ghét.
Lục Xung bị cô nhìn tới mức đỏ tai, trong lòng thầm nói, hắn muốn ở lại đây, cô vui vẻ như vậy?
Tươi cười xán lạn, giống như gấp không thể chờ nổi!
Lục Xung khóe môi hơi cong, nhẹ ho một tiếng, thật là phiền!
Tô Anh do dự một chút, vẫn nhắc nhở hắn một tiếng: "Nhưng tiền cơm của ta có chút nhiều nha! Mỗi tháng ba lượng, một lần giao là nửa năm, tổng là mười tám lượng đó!"
Nàng giơ ngón tay, khoa chân múa tay muốn nói số mười tám.
Lục Xung liếc mắt: "Chỉ mười tám lượng, không nhiều!"
Chút tiền ấy, hắn không để trong lòng.
Nếu như vậy Tô Anh yên tâm rồi, nàng buông tay nhỏ, ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, mắt chờ mong nhìn hắn lấy tiền.
Lục Xung ở trong hai tay áo lục lọi nửa ngày, bỗng cảm thấy không thích hợp, túi tiền hắn đâu?
Hả?
Tô Anh nhìn chằm chằm bàn tay trống trơn của hắn, mặt méo mó.
Lục Xung nhìn gương mặt đã hiểu rõ của nàng, gương mặt nhuộm đỏ: "Hừ! Gấp cái gì!"
Trong đầu hắn hồi tưởng lại chút kí ức, ném mấy tên sát thủ trên đường, hẳn là túi tiền của hắn!
Tô Anh ở bên cạnh nhìn, Lục Xung cũng không quan tâm nàng, một kiện áo choàng bị hắn ném ra, gằn giọng nói: "Đừng vội!"
Tô Anh vô tội, cô không có vội!
Trán Lục Xung đổ mồ hôi, làn da màu lúa mạch cũng nhìn rõ được hai má đỏ ửng.
Hắn sống hai mươi mấy năm, hắn lần đầu gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.
Lục Xung thầm mắng một tiếng, gãi đầu, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ* muốn nói.
*thiên ngôn vạn ngữ: nhiều lời không thể nói hết Lục Xung nắm tay đặt trên môi ho nhẹ, tầm mắt đột nhiên quét qua đai lưng bị hắn bỏ quên một bên, hắn ngồi ngay ngắn lại, thong thả ung dung đem y phục đặt ở tay vịn, cầm lấy ngọc bội trên đai lưng.
Lục Xung lười biếng tùy ý ném, ngọc bội rơi vào tay Tô Anh, hắn trấn tĩnh, xua tay: "Dưới chân núi có hiệu cầm đồ chứ?"
Tô Anh cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, Lục Xung tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở ra, sau lưng ướt đẫm.
----
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tô Anh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, cách một tầng rèm vải, có thể nhìn thấy thân thể nam nhân cao lớn nằm trên ghế.
Nói cho cùng, Tô Anh lần đầu ở cạnh người xa lạ, cùng một nam nhân ở chung phòng.
Tô Anh cảm thấy nàng rất lớn mật!
Nàng trợn mắt nhìn đỉnh màn, lại có chút hưng phấn không nói rõ.
Suy nghĩ miên man, Tô Anh dần chìm vào giấc ngủ, một mảnh yên tĩnh, bên tai bỗng truyền đến tiếng kêu rên.
Tô Anh bừng tỉnh trong nháy mắt, cô ngơ ngác ngồi trên giường, phản ứng trong chốc lát, xác định là âm thanh truyền đến từ cách vách, vội vàng bò dậy, xỏ giày thêu đi ra ngoài.
Lục Xung nhắm mắt lại, an tĩnh nằm, Tô Anh nhỏ giọng gọi hắn, hình như hắn đã hôn mê.
Trán Lục Xung lấm tấm mồ hôi, mày nhíu chặt, mặt mày đỏ lựng, thoạt nhìn rất yếu ớt, khí thế ban ngày đều biến mất.
Tô Anh ngồi bên cạnh, ngón tay len lén sờ trán hắn, nhẹ "A" một tiếng, rất nóng!
Hắn phát sốt!
Tô Anh không khỏi có chút hoảng loạn, nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, cố làm mình bình tĩnh lại, không thể loạn! Không thể loạn!
Cô cố gắng nhớ lại khi mình phát sốt, Thu ma ma đã chăm sóc nàng ra sao.
Phải chườm lạnh cho hắn!
Nghĩ vậy, Tô Anh luống cuống đứng dậy, bưng thau đồng trên giá, chạy ra ngoài.
Trong tiểu viện có một giếng nhỏ, mùa hè tuy nóng bức nhưng nước trong giếng rất mát! Vừa đúng lúc cho hắn hạ nhiệt.
Tô Anh gây động tĩnh truyền đến tai Lục Xung, Lục Xung thấp giọng rêи ɾỉ, ngón tay bên người giật giật.
Hắn trong mộng giãy giụa, qua một hồi lâu, trong chớp mắt hắn mở to mắt, theo bản năng nghiêng đầu nhìn, không thấy thân ảnh bên trong giường!
Lục Xung trong lòng nghi hoặc, tay chống trán, đứng dậy, hoa mắt, hắn gõ gõ đầu đau nhức, lung lay đứng dậy.
Lục Xinh đi chân trần trên mặt đất, chậm chạp đi ra ngoài, hắn đỡ khung cửa, dựa theo ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trên miệng giếng, giống như đanh chuẩn bị nhảy xuống!
Lục Xung trong nháy mắt bừng tỉnh, trong đầu sấm sét vang dội, con ngươi đen kịt trừng lớn: "Mẹ kiếp!"
Lam Lam: Nội tâm anh Xung thật đáng cười, đang nghĩ anh thấy chị nhà chăm sóc liền atsm chị nhà yêu mình, ai dè......