- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cảnh Xuân Liêu Nhân
- Chương 9: Dạo phố
Cảnh Xuân Liêu Nhân
Chương 9: Dạo phố
Có dự cảm, ta muốn lật xe!
------《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược 》
Tô Anh nhìn bàn tay to trước mặt, do dự chốc lát, trong ánh mắt hiện lê một tia mơ hồ.
Lục Xung nhướng mày, "Hừ" một tiếng, nhanh tay, đem tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, cong eo thẳng lưng, nâng cánh tay nàng lên, dùng sức kéo nàng lên: "Nhấc chân!"
Tô Anh theo bản năng nhấc chân, dẫm lên tấm ván gỗ bước lên xe ngựa.
Lục Xung buông tay nàng, bàn tay giữ lấy khuỷu tay nàng, thoáng dùng sức giữ chặt nàng, mang nàng lên xe ngựa, lôi cánh tay nàng kéo vào trong thùng xe.
Mã phu đánh xe ngựa, tay chân còn chưa qua, người đã không thấy, ông cười thầm lắc đầu, vị lão gia này đúng là nóng vội!
Mã phu kẹp chặt lưng ngựa, vẫy roi ngựa.
Hai người tiến vào trong xe ngựa, Lục Xung đem nàng ấn trên ghế dài, đưa cho nàng một gói giấy.
Tô Anh vừa ngồi ngay ngắn, gói giấy hơi nóng, Tô Anh vừa mở ra đã thấy bánh bao nhân thịt vừa thơm vừa mềm!
Ngửi thấy mùi hương này, Tô Anh chảy nước miếng, đôi mắt tròn xoe của nàng tỏa sáng, nhìn Lục Xung: "Này, này,...."
"Mau ăn, mau ăn!" Lục Xung ngồi đối diện nàng, nhìn khuôn mặt vui mừng của nàng, khóe miệng cong lên, thúc giục nói.
Tô Anh lắc đầu, bàn tay đẩy trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi ăn đi, ta không đói bụng."
Bởi vì muốn ra cửa, đêm qua Tô Anh đã làm vài cái màn thầu, buổi sáng khi hai người xuất phát, đã hâm nóng, ăn, lấp bụng.
"Bảo ngươi ăn thì ngươi ăn đi." Lục Xung đen mặt, không vui nói.
Nhận được ánh mắt dầm dề, lại ngưng lại, thêm một câu: "Ta vừa rồi đã ăn, đây là mua cho ngươi."
"Chu Huyền Diễm cảm ơn ngươi." Tô Anh nghe vậy, ôn nhu nói.
Lục Xung không nhanh không chậm, lạnh lùng đáp: "Ừ."
Tô Anh cắn một ngụm hết nửa bánh bao thịt to bằng mặt mình, a~
Thơm quá, thơm quá! Ngon tới mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi!
Tô Anh vui vẻ nheo mắt.
Lục Xung liếc nàng một cái, lại quay đầu về, một lát sai lại nhìn nàng một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác đang nuôi thú cưng.
"Ngươi thuê xe ngựa ở đâu?" Tô Anh ăn xong bánh bao thịt mới nhớ ra hỏi hắn, nuốt miếng bánh trong miệng, ngước mắt hỏi.
Lục Xung không ngờ nàng đột nhiên ngước mặt, bối rối thu hồi ánh mắt, chột dạ phất tay ghề phía sau chỉ: "Ở đầu đường kia."
Quá xa xỉ, hôm nay vừa ăn bánh bao thịt, lại được ngồi xe ngựa, nàng khổ sở nghĩ, chút tiền ấy của nàng nhất định không đủ tiền thuê xe ngựa, nhưng nàng ngại dùng tiền của hắn, cẩn thận thử hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Xe ngựa dựa theo đường đi để thu phí, một xe ngựa có thể chở tám người, từ chân núi Nhạn Hành tới cửa thành Tây Bình mỗi người 70 văn tiền.
Lúc đấy còn hai người muốn thuê xe, dọc đoạn đường còn muốn chở thêm khách, nhiều người như vậy chật chội trong xe ngựa nhỏ, Lục Xung sao có thể đồng ý, hắn dứt khoát bao cả chiếc xe ngựa này.
Khi bọn họ ở trong thành dạo phố, mã phu có thể thoải mái đón khách, nhưng buổi chiều đúng canh ba đúng giờ phải chờ hắn ở cổng thành.
Lục Xung phải trả tổng là hai lượng bạc trắng.
Ánh mắt chột dạ của Lục Xung dời khỏi người nàng: "Không đáng bao nhiêu, còn tốt! Ngươi ăn bánh bao đi, ta ngủ một lát!"
Nói xong, Lục Xung nhắm chặt hai mắt.
Tô Anh há hốc miệng, ngượng ngùng gọi hắn.
Xe ngựa chạy lộc cộc trên phiến đá xanh dọc đường phố, Tô Anh ăn bánh bao xong, ghé vào bên cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng túm mành sa ở bên, vừa làm bay bớt mùi thơm của bánh bao thịt trong thùng xe, vừa tò mò nhìn ra phong cảnh vưa quen thuộc và xa lạ bên ngoài khung cửa.
Nàng nhớ rõ con đường này, nhưng đã dần quên cánh vẻ của nó.
Lục Xung lười biếng dựa vào vách xe nghỉ ngơi lấy sức, một tia nắng chiếu rọi vào trong thùng xe, Lục Xung cau mày, nhéo lông mi, nhìn Tô Anh xù lông, thoải mái tùy ý đuôi đầu nhỏ và bờ vai, lưng gầy tinh tế.
Nghiêng đầu, nương ánh mắt theo khuôn mặt nghiêm túc nhìn bên ngoài cửa sổ của Tô Anh, chỉ là chút cây cối ven đường.
Môi Lục Xung khẽ mở, vừa định trào phúng nàng vài câu, lại nghĩ tới tiểu cô nương Tô Anh này luôn ở trong núi, không có nhiều hiểu biết, nghĩ một chút, an phận ngậm miệng lại.
Tự an ủi lòng mình hắn mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Tô Anh nhìn hồi lâu mới khéo mành sa, xoay người nhìn Lục Xung đang ngủ, cố ý nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Xe ngựa ở cửa thành dừng lại, hai người đi bộ vào trong.
Hai bên cửa thành có quan binh kiểm tra, nhìn thấy gương mặt dị tộc hoặc là cử chỉ lén lút ngay lập tức giam lại.
Tô Anh nhớ lần trước tới y quán, nghe Diệp Thanh tỷ tỷ nói qua, mấy ngày nay ở Thành Tây Bình không yên lặng, có người Hồ tới quấy phá, nàng ở trên núi cũng phải để tâm một chút.
Tô Anh căm giận nghi, hiện tại người Hồ ngày càng quá đáng, nàng đồng tình nhìn Lục Xung một cái.
"Làm sao vậy?" Lục Xung mắt nhìn thẳng kéo Tô Anh qua trạm kiểm, tiến vào cửa thành.
"Hàng hóa của ngươi bị cướp, có bao quan không!" Tô Anh tốt bụng hỏi.
Lục Xung nghẹn họng, trong lòng lộp bộp, thân thể cứng ngắc, sau lưng toát mồ hồi lạnh, một lờ nói dối cần vô số lời nói dối khác che đậy.
Lục Xung hoàn hồn: "Lúc ấy ta chỉ lo chạy trốn, đã quên mất."
Trong lòng Tô Anh càng đồng tình, cũng không biết chủ nhân của hắn có lợi hại hay không, Chu Huyền Diễm vô cùng đáng thương!
Vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Tô Anh không dám hỏi, sợ chạm tới nỗi đau của hắn, làm hắn sầu lo, hôm nay là ra thành dạo chơi, phải vui vẻ!
Thấy Tô Anh không tiếp tục truy vấn, Lục Xung bình tĩnh lại, tạm thời nhẹ nhàng thở ra!
Có chút hối hận, hắn nghĩ sau này có cơ hội sẽ giải thích!
Tây Bình thành không lớn, đi không bao lâu, đã tới khu chủ thành.
Quán rượu, quầy hàng san sát hai đường phố, âm thanh hét to, rao bán hàng, âm thanh vui đùa, tranh cãi đều ùa vào màng nhĩ, vỗ cùng phồn hoa.
Lục Xung "bị" Tô Anh giam cầm trong núi sâu vài ngày, đứng ở giữa đám người lạ náo nhiệt, có chút không quen.
Hai mắt Tô Anh đều không đủ dùng, gian nan thu hồi tầm mắt, tràn ngập hưng phấn: "Ngươi muốn đi chỗ nào chơi?"
Lục Xung đúng là cóc một nơi muốn đi, nhìn ngó khắp nơi, manh Tô Anh đi vào trong: "Mang ngươi đi mua thứ tốt."
Đường phố đông đúc náo nhiệt, Tô Anh khó khăn chen qua đám người, hàng mày tinh tế nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhăn như mướp đắng, không ngừng chớp mắt.
Lục Xung bỗng nhiên buông bàn tay đang túm cánh tay nàng, trực tiếp ôm bả vai Tô Anh.
Tô Anh ngẩn người, nàng dựa bả vai vào l*иg ngực kiên cố của Lục Xung, mùi vị hỗn tạp trê đường phố nhộn nhịp ở khắp nơi nhưng nàng chỉ ngửi thấy mùi hương trên người Lục Xung thoang thoảng vị thuốc.
Tô Anh ngẩng đẩu, nhìn vành cằm xinh đẹp và môi mỏng quyến rũ của Lục Xung.
Tô Anh cúi đầu, chớp nhẹ đôi mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, Lục Xung cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng không nhìn thấy khi hắn cúi đầu trong nháy mắt gò mà Lục Xung ửng đỏ, đỏ tới mức làn da lúa mạch cũng không che giấu được.
Hai người cuối cùng cũng đứng ở một cửa hàng bán vật dụng hàng ngày, Tô Anh mơ hồ đoán được Lục Xung muốn mua gì.
Lục Xung buông bả vai Tô Anh, bàn tay chắp lại sau lưng, một bàn tay lén cọ lòng bàn tay kia, lau đi mồ hôi toát trong lòng bàn tay: "Đi!"
Lục Xung nghênh ngang bước vào cửa hàng.
Tô Anh không kịp cản lại.
Mấy năm nay, nhiều hộ nghèo không mua nổi đồ gia cụ, đều tự tay làm, nhà có tiền sẽ mời đại khí sư phụ tới nhà làm đồ gia cụ, nhà trung lưu hàng năm cũng không mua được đồ gia cụ bở vậy trên đường tuy nhiều người nhưng rất ít người hướng về cửa hàng này.
Thấy có người tới, chưởng quầy vội vàng tiếp đón.
Hai người này mặc y phục phổ thông, nhưng tướng mạo lại xuất chúng, nữ tử là giai nhân thanh lệ, nam tử thì khí chứa bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải vật trong ao.
"Hai vị muốn xem gì?" Chưởng quầy ân cần hỏi.
"Giường." Nói thật, Lục Xung liếc mắt nhìn xung quanh đồ vật trong tiệm, không quá vừa lòng.
Chưởng quầy trong đầu nhảy ra mấy chữ: Lời to!
Chưởng quầy giơ tay, ý mời Lục Xung xem qua, gian hàng phía Tây bày một loạt khung giường: "Khách quan mời nhìn kỹ bên trong."
Tô Anh thành thật đi phía sau bọn họ.
"Cái này là giường gỗ đỏ thượng đẳng."
"Cái này là đại sư phụ nay nghề tốt trong tiệm chúng tôi chế tạo....."
"Cái này là khung giường tạc hoa nhưng bên ngoài được sơn dầu cây trẩu."
Lục Xung cái nào cũng nghiêm túc nghe giới thiệu, chưởng quầy vô cùng vui vẻ, chỉ vào một khung giường nói: "Còn cái này, giường này ước chừng sáu thước, chân vô cùng lớn lại vững chắc, lão gia cùng phu nhân.....hehe!"
Ông dùng ánh mắt ám chỉ với Lục Xung ý nói không diễn đạt thành lời.
Lục Xung chỉ kém giậm chân tức giận, lỗ tai đỏ rực: "Ngươi đừng nói bậy!"
Hắn chột dạ đảo mắt nhìn Tô Anh phía sau, lỗ tai càng nóng thêm: Chết tiệt! Lão chưởng quầy này nói bừa gì thế!Lục Xung vội vã đẩy chưởng quầy ra xa.
Chưởng quầy cười ha ha nói: "Khách quan chậm rãi chọn lựa, chọn lựa."
Lúc đầu không có ý gì, sau khi bị chưởng quầy nói, Lục Xung bỗng cảm thấy quái dị, hắn liếʍ môi, hỏi Tô Anh: "Tô Anh Anh ngươi thích cái nào?"
Tô Anh một chút cũng không thích.
Nàng nhón chân nhìn lén chưởng quầy, cắn tăng túm chặt tay Lục Xung, lôi hắn chạy thật nhanh ra ngoài.
Lục Xung mặt nóng bừng, ánh mắt lóe len, căn bản khôn nghĩ Tô Anh sẽ chủ động làm như vậy, trong lòng có chút kỳ lạ, lại làm bộ không để ý, còn kiên nhẫn hỏi: "Tô Anh Anh, ngươi chạy cái gì? Sao vậy?"
Đứng ở bên ngoài cửa hang, Tô Anh nhỏ giọng nói: "Không cần phải mua thêm một chiếc giường!"
"Sao lại không cần, để ngươi ngủ trên ghế nhỏ ngủ? Hay vẫn là ta ngủ trên đó?" Mày kiếm của Lục Xung dựng lên.
"Ta ngủ, cơ thể không có chút gì là không thoải mái. " Tô Anh trong lòng mềm mại, cong mắt ôn nhu nói với hắn.
"Không được!" Lục Xung không đồng ý, hắn không ngủ trên ghế nhỏ, hắn cũng không muốn Tô Anh phải ngủ ở đó.
Lục Xung nghĩ nên tự mình quyết định: "Muốn mua cái giường lớn nhất kia hả?"
Hắn vừa mới nói, liền muốn tát vào miệng mình, lập tức sửa miệng: "Chiếc giường tạc hoa kia không tồi, miễn cưỡng có thể lọt vào mắt, lấy cái này được chưa?"
Tô Anh lắc đầu, có chút nóng nảy: "Ta không cần! Giường này rất quý!"
"Ngươi không cần, vậy mua cho ta ngủ! Quyết định vậy đi." Lục Xung duỗi tay xoa đầu nàng, khom lưng nhìn nàng.
"Ngươi không cần lo về tiền bạc, ta còn tiền, tìm được bên trong kiện quần áo kia."
Cho nên, Tô Anh Anh ngươi không cần tiết kiệm tiền cho ta.
"Đã có tiền thì trước tiên đi chuộc lại ngọc bội cho ngươi! Vả lại, ngươi cũng sẽ không ở lại núi Nhạn Hành!" Tô Anh nghĩ, hắn dưỡng thương tốt, sẽ có một ngày hắn phải rời khỏi nơi này.
Nàng vừa dứt lời, bầu không. khí yên tĩnh đến lạ thường, Lục Xung sửng sốt, gương mặt tuấn dật hiện rõ vẻ bất ngờ.
"Huống hồ chúng ta ở trên núi, đường núi không dễ chuyển, giường mua xong cũng không thể mang. lên núi." Tô Anh nói.
Lục Xung không đáp lời, chỉ cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ gì.tống có chút tự trách, chính mình ăn nói không cẩn thận, đó vẫn là ý tốt của hắn.
Tô Anh nhón chân, vỗ vai hắn an ủi.
"Trong bếp còn vài ván gỗ lớn, nói không chừng có thể đóng đủ thành một chiếc giường, ngươi băn khoăn ta ngủ trên ghế, khi về giúp ta làm một chiếc giường là được, không cần lãng phí.
Lục Xung rĩ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Anh, ánh mắt cô không chút tạp chất, trong sáng thanh lệ mà tha thiết chân thành nhìn hắn.
Lục Xung không rõ cảm xúc trong lòng, ngũ vị tạp trần, lại vô cùng phiền muộn!
Tô Anh bĩu môi, ngọt ngào cười, lôi tay hắn: "Đi nào~ Đi nào~"
Chưởng quầy thập thò ngoài cửa nghe lén hai người nói chuyện, nghe thấy mấy lời cuối cùng của Tô Anh, tức giận muốn mắng mỏ, uổng công ông tốn nước bọt mời chào, cố nén cơn tức, nhưng không nhịn nổi, chống eo đứng ở cửa chỉ vài hai người: "Mua không nổi thì đừng tới xem!"
Đáng tiếc Lục Xung và Tô Anh đã đi xa.
Bị Tô Anh kéo Lục Xung còn cụ mặt, miễn cưỡng nói cộc lốc: "Vậy ngươi muốn gì, trâm hoa? Châu báu? Hay y phục?"
Lục Xung còn chưa từ bỏ ý định.
Mũi chân Tô Anh đá hòn đá ven đường, nàng không đáng để hắn tiêu tiền.
Nhưng thấy Lục Xung không thể tiêu tiền, cả người đều bực bôi, Tô Anh chuyển mắt, chỉ vào lão bà ven đường: "Mua cho ta kẹo đường hồ lô được không?"
Lục Xung lập tức vui vẻ đi mua.
Tô Anh nắm trong tay xiên kẹo, liếʍ thử vỏ đường bọc dày quanh kẹo hồ lô, cong mắt cười, tủm tỉm nói: "Rất ngọt!"
Ừ! Thực sự rất ngọt!
Lục Xung nhìn nàng, không thể dời mắt.
Trong nháy mắt, Lục Xung nhìn nàng cười muốn mua cả một quầy hồ lô cho nàng: "Ta lại đi mua cho ngươi nhé."
Dứt lời Lục Xung quay người đi.
Quai hàm Tô Anh phồng lên ăn sơn trà, không kịp gọi hắn, khó khăn đem quả sơn trà nuốt xuống, vừa chuẩn bị tới chỗ hắn, phía sau vang lên tiếng gọi.
"Anh Anh?"
Lục Xung vung tay, vô cùng phóng khoáng tiêu tiền, mua cả kẹo đường và kẹo hồ lô.
Hắn ngắm kẹo đường, đắc ý dào dạt, Tô Anh chắc chắn rất thích.
Lục Xung quay đầu, thấy Tô Anh đang đứng cạnh người khác.
Tô Anh Anh còn dám cười với hắn ta!
Lục Xung nhíu chặt mày: Tên nam nhân kia là ai?
Lời của Lam: Dạo ni bận ôn thi quá, xinloi bacon
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cảnh Xuân Liêu Nhân
- Chương 9: Dạo phố