Chương 3: Sáng Sớm Đầu Hạ (3)

Nhưng mặc khác, thân là con cái, hắn thật sự không nên để phụ mẫu lo lắng quá nhiều cho mình, phải biết đối xử thận trọng trong mọi việc. Cũng không nên để đám đệ đệ nhường nhịn và khiêm nhượng huynh trưởng ngay từ khi còn nhỏ.

"Kẽo kẹt..."

Cửa phòng phía Tây mở ra, Cảnh Dật đi ra, thấy tiểu đệ đang ngồi xổm chán nản ở góc viện. Khi đến gần, hắn mới nhận ra, nhóc đang cầm một cành cây chọc vào tổ kiến.

"Nhà ở của bọn kiến vẫn còn tốt lắm, đệ chọc như vậy là để bọn chúng xây nhà mới à?"

Cảnh Dật cúi người xuống sờ đầu tiểu đệ, nghĩ nên cho nhị đệ cùng tiểu đệ một ít đồ chơi. Tiểu đệ mới 7 tuổi, ngày ngày chọc tổ kiến, bắt châu chấu cũng không phải chuyện gì to tát. Sau này kiếm được bạc, hắn sẽ sắp xếp cho hai đệ đệ đi học.

Cảnh gia còn có hai hài tử, lão nhị là hán tử, lão tam là ca nhi.

Thế giới này, ngoài nữ tử, còn có ca nhi có thể thành thân và sinh tử.

Ca nhi gầy yếu và thanh tú hơn hán tử, tuy phần lớn đều thành thân và sinh tử như nữ tử, nhưng quả thật bọn họ ít bị hạn chế hơn nữ tử.

Trong số các đại phú gia, không ít nhà bồi dưỡng ca nhi đọc sách và thi khoa cử, vào triều làm quan, tuy lông phượng sừng lân, nhưng cũng không phải là không có.

Nhưng đối với nông gia, mọi người đều bôn ba bận rộn kiếm cái ăn cái mặc. Đừng nói cho ca nhi đi đọc sách, ngay cả hán tử đi đọc sách cũng không nhiều.

Lấy thôn Tây Loan làm ví dụ, có hơn 100 hài tử từ 6-14 tuổi đã đủ tuổi đi đọc sách, nhưng Cảnh Dật biết người được đi đọc sách chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mọi người đều biết đọc sách là tốt, nhưng thứ nhất là bọn họ không có nhận thức đó, thứ hai là bọn họ thật sự không có bạc. Suy cho cùng, thì tất cả đều do nghèo đói gây ra.

"Phụ thân, mẫu thân, ta dẫn hai đệ đệ lên núi, trước cơm trưa sẽ trở về."

Cả nhà cùng nhau ăn sáng, Cảnh Dật chào hỏi phụ mẫu, rồi vác sọt tre cùng công cụ, dẫn hai đệ đệ đi ra ngoài.

Cảnh An cùng Cảnh Thư trước sau chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa hét lên vui vẻ.

"Mẫu thân, chúng ta sẽ trở về sớm."

"Phụ thân, chờ chúng ta về ăn cơm."

Cảnh mẫu nghe vậy, liền nhanh chóng dặn dò: "Mới ăn cơm xong đừng chạy, hai đứa phải thành thật nghe lời đại ca nói!"

Sau khi nhìn bọn họ đi ra ngoài, Cảnh mẫu mới cười tủm tỉm đi vào nhà chính dọn dẹp chén đũa, còn cùng Cảnh phụ nói: "Kể từ khi thân thể của Tiểu Dật tốt lên, thì càng ngày càng tốt. Công việc trong nhà ngoài ngõ đều do hắn lo toan, ngay cả chúng ta cũng không được phép làm công việc nặng nhọc, mệt mỏi nào. Còn đặc biệt biết thương hai đệ đệ, nhớ trước đây, lão nhị cùng lão tam đều không dám đến gần Tiểu Dật, nhưng bây giờ chỉ cần không thấy hắn, hai đứa nó liền đi tìm."

"Là do Tiểu Dật hiểu chuyện, có bản lĩnh, lần trước lên núi còn xách về một con gà rừng, hôm qua còn bán dược liệu kiếm được 100 văn tiền. Aizz, tất cả đều là lỗi của ta, nửa năm qua, trong nhà gần như kiệt quệ, mẫu tử các ngươi cũng phải chịu khổ theo."

Cảnh phụ nói ra lời đó, cảm thấy có chút hổ thẹn, trước kia ông thường coi thường những người gặp phải chuyện này liền bi xuân thương thu. Đến hiện tại, xảy ra trên người mình, ông mới biết, càng cảm thấy có lỗi với thê tử và hài tử, bởi vì ông mà bọn họ phải chịu khổ chịu nhọc.

"Ngươi đang nói cái gì vậy, chuyện này đâu phải tại ngươi, mà là do gã quản sự dơ bẩn thiếu đạo đức kia. Hơn nữa, sau khi Tiểu Dật khỏi bệnh, hắn đã có thể tự nuôi sống bản thân. Hôm đó, ta còn thấy hắn dạy Tiểu An đọc sách."

Cảnh mẫu ngăn cản sự giúp đỡ của Cảnh phụ, bảo ông đi nghỉ ngơi, bà lưu loát thu dọn chén đũa, rồi mang ra viện rửa.

Cảnh phụ cầm lấy giẻ lau, nhanh chóng lau bàn, rồi ra viện tiếp tục nói chuyện với Cảnh mẫu: "Đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem đó là nhi tử của ai!"

Cảnh mẫu trợn mắt: "Ngươi cứ đắc ý đi, hắn cũng là nhi tử của ta mà."

--------o0o--------

Hết chương 3