Nước Khải, Cảnh Hà năm thứ 34.
Buổi thượng triều buổi sáng đã kết thúc, bên trong điện Cần Chính nguy nga lộng lẫy, tất cả đại thần đều đã nối đuôi nhau lui ra ngoài, Tiêu Bắc Hoài là người duy nhất ở lại ở bên trong đại điện trống trải.
Hiểu Minh Đế đợi các quan đại thần rời đi hết, sau đó mới chậm rãi bước xuống thềm ngự cấp, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn người ở trước mặt rồi gật đầu một cái.
Chỉ nhìn thấy người trước mặt mang theo dung mạo tuấn tú, đôi mắt hẹp dài sắc sảo mang theo khí thế mạnh mẽ, thâm trầm nhưng cũng kèm theo chút lạnh lẽo, chân mày sắc bén, đôi môi mỏng mím chặt lạnh lùng, trên người mặc một bộ quan phục màu đỏ thẫm khiến trông hắn càng thêm chói mắt hơn.
Sau đó ông ta lại nghĩ đến những tấu chương gần đây mình nhận được thì sự tán thưởng ở trong mắt ông ta liền lập tức biến thành phiền não, ông ta liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền ném hết mấy quyển tấu chương đó lên trên người hắn: “Nhìn đi, nhìn xem chỉ từ lúc ngươi trở về đến giờ đã có bao nhiêu tấu chương vạch tội ngươi chất đầy lên trên ngự án của Trẫm rồi.”
Tiêu Bắc Hoài nhặt tấu chương ở trên mặt đất lên, tùy ý lật qua xem, đôi môi mỏng cũng khẽ nở một nụ cười nhẹ: “Đám người này ngoan cố thật đấy, nói tới nói lui không phải cũng chỉ nói về những chuyện đó thôi sao.”
Những lời hắn nói vô cùng cuồng vọng, nhưng Hiểu Minh Đế cũng chỉ tức giận lấy lại những cuốn tấu chương đó chứ không hề có ý định trách cứ hắn tội bất kính.
Tổng quản thái giám ở phía sau ông ta cũng không hề lộ ra chút biểu cảm khϊếp sợ nào, dẫu sao con người Tiêu Bắc Hoài vốn mang tiếng là luôn kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, tuổi dù còn trẻ nhưng đã được phong thành Hầu tước nhờ những chiến công hiển hách ở trên sa trường, lại còn được sinh ra trong nhà họ Tiêu – một trong những gia tộc đứng đầu thế gia trăm năm, hơn nữa lại còn vì có mối quan hệ với Bệ hạ, nhận được sự tín nhiệm của Bệ hạ mà giờ đây Cấm Vệ quân của Kinh đô đều đã được hắn nắm ở trong tay, vì thế còn có người nào có thể so bì với hắn về độ hãnh diện và ân sủng của Thánh thượng nữa.
Hiểu Minh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao.”
Tiêu Bắc Hoài nghe xong, cười ha ha nói: "Bệ hạ đừng tức giận, hay là để thần quay trở lại biên giới nhé? Như thế người sẽ yên tâm hơn.”
“Hừ, ngươi nghĩ hay thật đấy, tưởng Trẫm thật sự không biết ngươi sao? Để ngươi về biên giới thì còn ai có thể trói buộc ngươi nữa.” Hiểu Minh Đế nói xong liền thở dài một cái, ông ta liếc nhìn hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: “Cha của ngươi ở biên giới không chịu về, nhưng mà A Hoài, ngươi có thể không trở về sao? Nhà họ Tiêu chỉ có mỗi ngươi là đứa cháu trai duy nhất, ngươi không nghĩ đến bản thân nhưng còn Lão thái quân thì phải làm sao đây? Bà ấy đã ở tuổi này rồi nhưng vẫn phải ngày ngày lo lắng cho ngươi, tim ngươi phải sắt đá đến mức nào cơ chứ!”
Vừa nhắc đến Lão thái quân, vẻ sắc bén ở giữa hai hàng lông mày của Tiêu Bắc Hoài cũng dịu đi một chút, hắn chắp tay hành lễ nói: “Là do thần bất hiếu! Đã không thể hầu hạ ở bên người Tổ mẫu nhưng ngược lại lại khiến cho Lão nhân gia người phải lo lắng cho ta, thần thật sự là...”
"Được rồi được rồi, bớt ăn nói lảm nhảm ở trước mặt Trẫm đi, nếu như ngươi thật sự có lòng...” Hiểu Minh Đế ho nhẹ một tiếng, cố ý bày ra vẻ mặt phụng phịu, giả vờ nghiêm túc nói: “Hay là như thế này đi, hôm nay di mẫu của ngươi tổ chức yến hội mùa xuân, lát nữa ngươi đi đến Phủ Công chúa, lần này ngươi không được tìm cớ để lén chạy đi mất nữa.”
Tiêu Bắc Hoài ngẩng đầu nhìn Hiểu Minh Đế, trên vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút bất đắc dĩ, hắn khẽ cười ra tiếng: “Bệ hạ, sao bây giờ người lại còn quan tâm đến cả chuyện riêng của thần nữa rồi?”