Chương 8

11,

Mặc dù bận bịu chuẩn bị cho kì thi, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ lỡ tiết học nào.

Ngày nào tôi cũng dậy từ 6h, đi dạo quanh hồ một vòng rồi đến lớp.

Mấy tuần nay, cứ đến hôm học tiết tự chọn tôi sẽ nhìn thấy một cánh tay vẫy vẫy tôi ở cuối lớp.

Nhìn lên sẽ thấy Giang Suất đang cười rạng rỡ.

Nhưng hôm nay không thấy.

Thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ.

Giống như tôi đã quen với việc dậy vào 6h sáng trong nhiều năm, vậy nên kể cả không có đồng hồ báo thức tôi cũng có thể dậy đúng giờ.

Hôm nay Giang Suất không ồn ào bên cạnh tôi, trong lòng tôi cũng có cảm giác hơi hơi mất mát.

Tôi nhíu mày ngồi vào chỗ trống ở cuối lớp, bạn ngồi cạnh nói với tôi: “Hôm nay Giang Suất bị ốm nên không đi học được, cậu ấy nhờ tôi đến giữ cho cậu một chỗ.”

Lúc này tôi mới biết Giang Suất bị ốm.

Trong lòng tôi vẫn nghĩ anh ấy khoẻ như trâu, vậy mà cũng có thể bị ốm được sao?

Bị ốm không thể đến lớp học, vẫn nhớ nhờ người chiếm chỗ cho tôi, vậy mà không biết nói với tôi sao?

Dù gì cũng đã là bạn cùng bàn hơn một tháng.

Hàng loạt câu hỏi quanh quẩn trong đầu tôi như một màn sương đen.

Sau khi tôi viết sai từ đơn giản như “riposte” ba lần liên tiếp…

Tôi bực bội ném luôn cây bút trong tay.

Vẫn là nên đi thăm anh ấy thì hơn.

12,

Giang Suất là người địa phương, nhưng bố mẹ anh ấy thì làm ở nước ngoài quanh năm.

Anh sống một mình trong căn nhà rộng 300m vuông giữa trung tâm thành phố.

Khi tôi hỏi mật khẩu nhà, anh ấy ha ha nói: “Hi hi, sinh nhật của em.”

Nói không rung động thì là nói dối.

Đã bị ốm còn không quên đứng dậy đổi mật khẩu nhà để trêu chọc tôi.

Có lẽ anh ấy thật sự có chút thích tôi.



Khi bước vào, tôi thấy anh đang nằm trên sô pha chơi game, trên người mặc một chiếc áo trắng.

Nhìn qua chiếc áo có thể thấy được dáng người cường tráng của anh, hơi thở tràn đầy hormone nam tính phả vào mặt.

So với Cận Bạch nhẹ nhàng tao nhã, thì Giang Suất trông càng có tính công kích hơn.

Nhưng miếng dán hạ sốt trên đầu và chiếc chăn màu tím đắp trên người lại làm anh có một cảm giác yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà thương xót.

“Em đến rồi?”

Anh ấy cười hi hi ha ha bỏ chiếc điện thoại đang chơi game xuống, tự giác đeo khẩu trang vào.

Vì bị sốt nên trong mắt anh ấy có vài tia má//u, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.

Khi anh nói chuyện, giọng mũi cũng rất nặng.

“Anh đã tra mạng rồi, nói chung là cứ cách xa 3 mét thì sẽ không có nguy cơ lây nhiễm. Nhưng để đảm bảo sức khỏe của em thì em cứ coi anh là một điểm, sau đó cách xa anh 5 viên gạch, như thế mới an toàn được.”

Tôi sách giỏ trái cây, sửng sốt khi nghe xong những gì anh nói.

Phiền thật, tôi không chống đỡ được cảm giác người khác vì mình mà suy nghĩ.

Cũng hơi thú vị.

Hơn nữa, nhìn Giang Suất thật sự quá giống…

Một chú cún con trung thành.